Khi Tuế Tuế 5 tuổi thì đi nhà trẻ, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu đi một chuyến đến Phần Lan, bù đắp nguyện vọng mà hai người nói "cùng nhau đi xem cực quang" vào mấy năm trước.
Trong thời gian hơn mười ngày đó, cả hai trải qua khoảng thời gian của thế giới hai người.
Nhưng bên cạnh không có người bạn nhỏ hay líu ríu, khi đi thư giãn cũng rất nhớ con gái.
Ngày cuối cùng khi trở về nhà, nỗi nhớ trong lòng Phương Nam Chi đã đạt đến đỉnh điểm, lên máy bay liền bắt đầu lo lắng, con gái bảo bối không được cô ôm ngủ nhiều ngày như vậy có phải sẽ rất buồn, khi gặp cô sẽ khóc hay không.
"Mỗi ngày chúng ta đều cùng nó gọi video, trạng thái của con bé rất tốt, không khóc không nháo, em yên tâm đi." Lý Ngật Chu an ủi cô.
Phương Nam Chi: "Bình thường Tuế Tuế rất ngoan, nhỡ đâu con bé buồn cũng không biết nói ra như thế nào thì sao."
Lý Ngật Chu nói: "Sẽ không đâu, xem video của mẹ, mỗi ngày khi con bé đi học rồi tan học đều không biết vui vẻ nhiều như thế nào đâu. Hơn nữa, chúng ta sắp về đến nhà rồi, đừng quá lo lắng."
Phương Nam Chi: "Vâng, thấy con nó rất vui… vậy trong lòng nó có phải chúng ta không quá quan trọng? Đi nhiều ngày như vậy, cũng không thấy nó khóc."
Lúc này Lý Ngật Chu có chút dở khóc dở cười: "Em đây là hy vọng con khóc, hay là không mong con khóc vậy?"
Phương Nam Chi sờ sờ mũi: "Em cũng không biết nữa, trong lòng hy vọng con không khóc, nhưng… lại hy vọng con cần đến chúng ta, dính lấy chúng ta."
Lý Ngật Chu: "Đứa nhỏ sẽ lớn lên, không thể nào luôn bám lấy bố mẹ, sau này con sẽ có phạm vi giao tiếp với xã hội của riêng mình."
Phương Nam Chi liếc nhìn anh: "Bây giờ anh nói thì hay lắm, đợi đến khi con thật sự không cần chúng ta nữa, mắt đều đặt lên trên người khác, lúc đó anh mới không chịu nổi."
Lý Ngật Chu cười nói: "Vậy thì cũng phải nhiều năm sau nữa."
….
Hơn hai giờ chiều hạ cánh xuống thành phố Minh Hải, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu cũng không muốn về nhà luôn, mà đi thẳng đến chỗ nhà trẻ để đón con gái.
Thời gian này còn chưa tan học, Lý Ngật Chu liên lạc với giáo viên ở nhà trẻ, dẫn hai người vào trong nhìn.
Khi đó lại vào đúng giờ môn mỹ thuật của bọn trẻ, những đứa trẻ cầm cọ vẽ, hình vẽ trên giấy rực rỡ đầy màu sắc.
Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu rất nhanh đã nhìn thấy Tuế Tuế, cô bé ngồi giữa chiếc bàn dài, đang cúi đầu nghiêm túc vẽ gì đó.
Lâu rồi không được nhìn con gái, khi hai người thấy con tâm trạng khó tránh khỏi kích động. Giáo viên thấy thế liền mở cửa lớp học ra, lén gọi Tuế Tuế ra ngoài.
Bạn nhỏ Tuế Tuế 5 tuổi trên tay vẫn còn cầm cọ vẽ, nghiêm túc hỏi giáo viên: "Cô Đình Đình ơi em vẫn còn chưa vẽ xong, tại sao lại gọi em ra ngoài ạ?"
Lời vừa nói xong, chợt thấy bên ngoài có hai bóng dáng vô cùng quen thuộc đứng ở cửa, cô bé ngẩn ngơ trong giây lát, vung vẩy lao vòng trong vòng tay của Phương Nam Chi: "Mẹ!!"
Nước mắt của Phương Nam Chi suýt nữa rơi xuống: "Tuế Tuế ơi, con có nhớ mẹ không nào?"
Tuế Tuế gật đầu: "Nhớ ạ! Rất nhớ! Cũng nhớ bố nữa."
Bạn nhỏ rất công bằng, vừa lao vào bên này xong lại lao vào bên kia, Lý Ngật Chu lập tức ôm người lên, hôn mấy cái lên má cô bé: "Con đang vẽ gì vậy?"
"Vẽ một ngày vui vẻ ạ!"
Giáo viên nói thêm: "Đây là chủ đề vẽ tranh hôm nay của bọn trẻ."
Lý Ngật Chu gật đầu: "Con vẽ xong chưa, về nhà cùng bố mẹ nhé, chúng ta mang rất nhiều quà về cho con."
Vẻ mặt Tuế Tuế thỏa mãn mỉm cười: "Thật ạ! Tốt quá! Con muốn về nhà!"
Bố mẹ đích thân đến đón, đưa trẻ về nhà tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng Tuế Tuế đột nhiên hét muốn xuống, nói muốn cầm tranh về.
Lý Ngật Chu liền thả xuống, đứng bên ngoài cửa sổ đợi cô bé, chỉ thấy Tuế Tuế chạy về phòng học, sau khi cô bé bước vào cũng không đi lấy tranh của mình trước, mà đột nhiên chạy đến bên cạnh một cậu bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!