"Anh còn chưa ăn cơm sao?"
Phương Nam Chi do dự một lúc, vẫn mở miệng hỏi.
"Anh không đói lắm."
Lý Ngật Chu quay đầu nhìn xung quanh, ở trên mặt bàn, cách đó không xa có một cái gạt tàn thuốc, anh vội qua dập tắt điếu thuốc rồi ném đi, sau đó mới trở lại bên cạnh cô.
"Sao em lại chạy lên đây?"
Phương Nam Chi: "Anh Hách Lai nói anh ở đây, em lo lắng cho anh nên đi lên xem một chút."
Lý Ngật Chu cười nhạt: "Anh không sao."
Phương Nam Chi: "Anh và mẹ anh có chuyện gì sao?
Lý Ngật Chu chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Phương Nam Chi vội vàng nói: "Nếu anh không muốn nói thì đừng nói, em chỉ hỏi qua vậy thôi."
Lý Ngật Chu nghiêng người liếc nhìn cô, trên lầu có gió lớn, tóc cô bị gió thổi sang một bên, những sợi tóc tung bay trong gió. Cô không mặc nhiều áo, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, ánh mắt có chút xao động.
Lý Ngật Chu khẽ thở dài, cởi áo khoác đắp lên người cô.
Phương Nam Chi: "Em không lạnh.
"Gió lớn, em mặc vào đi." Lý Ngật Chu cụp mắt, kéo khóa áo khoác lên trên.
Áo của anh mạc cho cô lớn hơn rất nhiều, tay áo dài, phần eo rộng rãi, nhưng vô cùng ấm áp, lập tức ngăn gió ở bên ngoài.
Phương Nam Chi hơi cúi đầu, cằm dán ở trong quần áo của anh, ngửi được mùi nước giặt rất nhạt.
"Em đã từng xem qua tin tức về cái chết của bố anh."
Ngay khi Phương Nam Chi cho rằng Lý Ngật Chu sẽ không nói gì, anh đột nhiên cất lời.
"Em đã xem à?"
Cô gật đầu: "Vâng… Lúc đó em đã xem tin tức"
Hai tay Lý Ngật Chu đặt lên lan can, nói: "Tin tức nói bố anh cưỡng chế cho nổ cầu để xây cầu, tai nạn xảy ra không chỉ hủy hoại môi trường sinh thái nơi đó mà còn gây ra cái chết của chính bố anh. Lúc đầu, anh không hiểu tại sao bố anh lại phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng sau đó, khi anh sắp xếp đồ đạc của bố anh, anh nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh mà bố anh để lại cho mẹ anh, và anh biết rằng bố anh đã tự tử…"
Phương Nam Chi ngước mắt, vô cùng kinh ngạc.
Lý Ngật Chu: "Trước khi sự việc đó xảy ra, anh thực sự nghĩ rằng họ rất tình cảm. Nhưng trên thực tế, trái tim của mẹ anh chưa bao giờ hướng về bố anh. Anh không nghĩ rằng bố anh biết điều đó. Bố anh rất yêu mẹ anh. Kiến trúc nhà thờ bên bờ biển khiến bố anh nổi tiếng trong Thế chiến thứ nhất cũng được lấy cảm hứng từ cuộc hôn nhân của hai người họ. Sau này biết sự thật thì có lẽ bố anh đã rất suy sụp.
Anh không biết, nhưng anh nhớ lại rằng trong một thời gian dài, có điều gì đó không ổn với bố anh."
"Vậy người mà mẹ anh thích… có phải là chú hôm nay không?"
Phương Nam Chi đột nhiên nhớ tới người đàn ông nhìn thấy lúc ở phòng triển lãm, lúc đó sắc mặt Lý Ngật Chu đã thay đổi.
"Ừm, lúc còn trẻ ông ấy và bố anh cùng nhau thành lập công ty, và ông ấy đối xử rất tốt với anh. " Nói đến đây, Lý Ngật Chu nở nụ cười tự giễu: "Người đàn ông kia từ nhỏ đã lớn lên cùng mẹ anh, nhưng sau đó họ chia tay nhau. Sau khi gặp lại, mẹ anh đã kết hôn, ông ấy và bố anh cũng trở thành bạn bè… Anh không biết giữa họ có vướng mắc tình cảm, và anh cũng không muốn biết.
Nhưng mà, lúc này anh thật sự rất tức giận, cũng rất hận họ."
Phương Nam Chi biết rằng tình cảm giữa Lý Ngật Chu và bố anh luôn rất tốt, anh yêu thương và kính trọng bố mình. Việc bố anh đột ngột tự tử chắc chắn đã ảnh hưởng rất lớn đến anh.
Hẳn là anh rất nhớ bố mình nhiều lắm, ngay khi đối diện với người gián tiếp gây ra cái chết của bố anh, anh cảm thấy rất đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!