Chương 47: (Vô Đề)

Khi quay lại phòng riêng, bên trong vẫn ầm ĩ với khí thế ngất trời, bạn cùng phòng của cô đã hoàn toàn chơi cùng một nhóm với bọn họ, toàn bộ đều không phát hiện cô vừa mới ra ngoài.

Phương Nam Chi thở phào, nhìn Lý Ngật Chu đi vào từ phía sau lưng cô.

Độ ấm và hương vị của cái ôm ban nãy dường như vẫn còn sót lại, Phương Nam Chi còn xấu hổ không dám đối diện với anh, ánh mắt của anh quá sâu, có lẽ là bởi vì do uống rượu… nhìn anh vô cùng quyến rũ.

"Anh ngồi xuống từ từ…" Cô nhường vị trí cho anh ngồi.

Lý Ngật Chu ừ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Kế tiếp, Phương Nam Chi không nói thêm gì với anh nữa. Nhưng bởi vì cái ôm kia, mà tâm tư của cô hoàn toàn đặt hết lên người anh, căn bản không có cách nào thoát ra để vui chơi cùng với người khác.

Một tiếng sau, tiệc chúc mừng cũng coi như kết thúc, mọi người cần phải về trước khi ký túc xá đóng cửa.

Từ KTV đi ra ngoài, mọi người dường như đã tính toán trước, lần lượt cứ 4 người lên xe một, để Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi ở lại với nhau.

Phương Nam Chi không có cách nào, chỉ đành ở một chỗ với Lý Ngật Chu, đợi xe đã gọi đến.

"Anh vẫn đứng được chứ?" Cô không yên tâm hỏi anh.

Thực ra đã qua lâu vậy rồi, hơi rượu đã tan đi nhiều, cũng không có cảm giác chóng mặt nữa, thế nhưng lúc này nhìn thấy trong mắt cô là sự quan tâm, Lý Ngật Chu lại ngập ngừng rồi nói: " Hình như không ổn lắm."

Phương Nam Chi coi là thật, di chuyển vài bước về phía anh, giơ tay lên: " Vậy anh dựa vào em đi, đừng để ngã."

Khóe miệng Lý Ngật Chu khẽ nhếch, vịn vào cánh tay của cô: "Ừm."

Năm phút sau thì xe đến, nơi này cách trường cũng không xa, khoảng hai mươi phút đi xe.

Toàn bộ hành trình, tay của anh vẫn nắm lấy cánh tay cô, Phương Nam Chi cũng không để ý, thường xuyên quay đầu nhìn anh, sợ anh không thoải mái.

Sau khi xuống xe, anh vẫn vịn vào cô.

Phương Nam Chi do dự một lát, rốt cuộc thì đây là trong trường học, dường như có chút không phù hợp, nhưng nhìn Lý Ngật Chu, lại sợ anh sẽ ngã.

"Anh… hiện giờ vẫn chóng mặt ạ?"

Lý Ngật Chu thần sắc tỉnh táo, điềm tĩnh nói: "Vẫn choáng."

Phương Nam Chi: "Vâng, vậy anh bước chậm thôi."

"Ừm."

Lúc đó đã gần 11 giờ, người trong khuôn viên trường không nhiều, chỉ có một vài người trên đường.

Dưới ánh đèn đường, tất cả mọi thứ đều trở nên rất yên tĩnh.

"Vẫn luôn không hỏi em, mô hình kia là làm ở đâu." Trên đường đi, Lý Ngật Chu đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Phương Nam Chi tạm dừng: "Anh nói Perot Museum?"

"Ừ."

Phương Nam Chi: "Một phòng làm việc ở bên Hàng Châu, tên là Thiên Dương."

Lý Ngật Chu: " Chưa nghe về nó bao giờ."

"Rất bình thường, bởi vì năm đó công ty của bọn họ vẫn rất nhỏ, khi đó sau khi em tìm rất nhiều công ty mới tìm thấy nó. Song mặc dù quy mô nhỏ, nhưng kỹ thuật của bọn họ rất tốt." Phương Nam Chi nói, "Anh xem cái mô hình đó, làm rất tinh xảo phải không."

Tìm rất nhiều công ty?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!