Chương 44: (Vô Đề)

Hách Lai đến gần đó mua một chai nước quay trở lại, vội vàng đưa chai nước cho Phương Nam Chi, phát hiện trên bàn của cô đã có một chai nước rỗng. 

"Nam Chi, em có nước rồi à."

Phương Nam Chi gật đầu.

Hách Lai yên tâm: "Vừa nãy anh còn nghĩ em sẽ tự mình ăn cay chết… ôi trời? Sao vẫn ăn vậy, không cay hả."

"Là anh ấy ăn của em." Phương Nam Chi nói.

Hách Lai sững sờ, đồng tử phóng đại, liếc nhìn Lý Ngật Chu.

Cậu ấy cũng đang ăn, vậy những gì cậu ấy ăn chính là của Phương Nam Chi sao?

Hách Lai âm thầm sợ líu lưỡi, mặc dù không ở cùng phòng ngủ với Lý Ngật Chu, nhưng anh biết cậu ấy là người ưa sạch sẽ.

Con trai mà, tùy tiện cẩu thả, thường ăn chung đồ của nhau, khi đó anh ta cắn một miếng trên quả táo của cậu ấy, sau đó trực tiếp đưa cả quả táo cho cậu ấy. Còn có đồ ăn ngoài của cậu ấy cũng không thể đụng vào, nếu bị động vào rồi tuyệt đối sẽ không ăn.

Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp ăn đồ thừa của người ta.

Hách Lai chịu đựng sự kích động muốn trợn tròn mắt, mẹ nó, thích con gái người ta liền không giống trước đây nữa!

"Không phải cậu cũng không ăn cay sao." Hách Lai hỏi.

Lý Ngật Chu cảm thấy khá cay, đồ ăn trong người cũng bắt đầu trở lên nóng rực: "Đói, không đợi được."

Hách Lai khẽ nói: "Hai người đều không ăn cay, vậy sau này khi ăn cơm cùng nhau cũng rất thích hợp."

Phương Nam Chi nghe thấy lời này, càng ngại ngùng mà vùi đầu xuống rất thấp.

Nhiều ngày sau đó, mỗi buổi sáng Phương Nam Chi đều có thể nhìn thấy bữa sáng ở phòng ngủ tầng dưới, hơn nữa còn không giống nhau.

La Giai Giai nói, cô thật có phúc, bởi vì mỗi phần Lý Ngật Chu đều mua rất nhiều, một mình Phương Nam Chi không thể ăn hết được, hàng ngày cô ấy đều có thể ăn ké.

[Mai không cần phải mua cho em đâu, mai em không có tiết buổi sáng, không muốn dậy sớm…]

"Không phải mua" Phương Nam Chi đã nói điều này rất nhiều lần rồi, nhưng Lý Ngật Chu vẫn mua cho cô, thế nên sau này cô cũng không nói nữa.

Bởi vì hôm nay thực sự có dự định ngủ nướng, mới nói với anh không cần mua.

Lý Ngật Chu: [Được]

Lý Ngật Chu: [Ba giờ chiều ngày mai, em có bận gì không?]

Phương Nam Chi: [Cần đi một chuyến đến văn phòng của thầy Trần, em có bài tập mô hình muốn hỏi thầy ấy. Có chuyện gì ạ?]

Lý Ngật Chu: [Không có gì, chiều mai có trận đấu bóng rổ, nếu em rảnh có thể tới xem.]

Phương Nam Chi biết Lý Ngật Chu chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng từ hồi trung học cô không dám lộ liễu đi xem anh đánh bóng rổ nữa, vì vậy chỉ nghe thấy khi các bạn trò chuyện nói với nhau.

Sau khi lên đại học, cô không thường đi đến sân bóng rổ, tự nhiên không còn thấy nữa, nhưng thực sự cô cũng có chút tò mò…

Chiều hôm sau khi tan học, cô nhìn thời gian, vừa đúng ba giờ.

Như vậy nếu đi đến văn phòng giáo viên, có thể sẽ không đi xem thi đấu bóng rổ được rồi.

"Nam Chi! Hôm nay Lý Ngật Chu ở sân bóng rổ thi đấu với khoa Kinh tế và Quản lý đó!" Vừa từ phòng học đi ra, liền nghe thấy La Giai Giai cầm điện thoại nói.

Phương Nam Chi: "Sao cậu biết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!