Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi cánh cửa mở ra, mọi người lần lượt đi vào bên trong, ánh máu màu đỏ trên tường vẫn không tiêu tán, không ai dám quay đầu nhìn lại. 

Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu cùng nhau tụt lại phía sau. 

Cô cũng không biết khoảnh khắc trong một cái chớp mắt vừa rồi sao mình lại nói ra những lời khác nhau như vậy, nhưng một giây sau nghe anh nói "Đi theo anh" thì cô lại cảm thấy may mắn vì mình đã nói dối. 

Lý Ngật Chu: "Có thấy không?"

Phòng mới rất tối, chỉ có hai ngọn đèn nhỏ bật trên tường, Phương Nam Chi không thể nhìn thấy, thị lực của cô không tệ nhưng trong lòng cô đang vô cùng sợ hãi cho nên cô vẫn quyết định tỏ ra hoảng sợ đến cùng. 

Cô thì thầm: "Em không dám nhìn…"

Lý Ngật Chu nói: "Sợ thật thì nhắm mắt lại."

"Nhắm mắt lại càng tối hơn." Phương Nam Chi cảm thấy mình đã mượn hết dũng khí kiếp sau đến đây luôn rồi, cô nói: "Em có thể… Nắm áo của anh được không?"

Lý Ngật Chu thấy cô thật sự sợ hãi thì gật đầu: "Được, nắm đi."

Hoàn cảnh tối đen như vậy, mọi người ai cũng không thấy rõ hành động nhỏ của ai, Phương Nam Chi lớn mật kéo vạt áo của anh, nhịp tim của cô đập như cuồng bão, giống như mình đang ở trước mắt bao người làm chuyện gì không thể nhìn thấy người khác vậy. 

"Bây giờ muốn tìm cái gì?" Cô hỏi. 

Hai người đứng rất gần trong không gian nhỏ hẹp này, Lý Ngật Chu rũ mắt xuống có thể nhìn thấy mặt cô, dưới ánh đèn u ám, dáng vẻ của cô hơi mê mang lanh lợi lại dịu dàng. 

Giống như một con cừu, cũng giống như một con thỏ. 

"Mật mã." Lý Ngật Chu thu lại tầm mắt, nói: "Cánh cửa kia cần mật mã bốn chữ số. 

Phương Nam Chi: "Ồ…"

Sau đó, tất cả mọi người tìm kiếm xung quanh, mấy người sợ đột nhiên bị "tập kích" cũng mở hé hai mắt, sợ hãi sờ s oạng. Một vài phút sau, mọi người tìm thấy lá thư và túm tụm lại một chỗ bắt đầu suy nghĩ. 

Lý Ngật Chu cũng dẫn Phương Nam Chi đi qua xem vài lần, Phương Nam Chi đối với giải mã vẫn rất có hứng thú, sau khi đọc xong thư cẩn thận suy nghĩ một phen. 

Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ. 

"0912."

"0912."

Trong nháy mắt khi cô mở miệng, người bên cạnh cũng đồng thời mở miệng, hai người đều dừng lại nhìn về phía đối phương. 

Phương Nam Chi hỏi: "Anh cũng cảm thấy là 0912!"

Lý Ngật Chu bất ngờ vì sự đồng bộ của hai người, anh nói: "Hẳn là vậy."

Phương Nam Chi: "Vậy thì không sai được."

"0912? Thật hay giả vậy? Tại sao lại như vậy?" Hách Lai hỏi. 

Trịnh Tử Kỳ: "Đừng hỏi! Thử mở khóa đi!"

Hách Lai liên tục gật đầu, chạy tới mở khóa, kết quả thật sự là đúng! 

"Sao lại tìm ra được vậy!"

Lý Ngật Chu im lặng nhìn Phương Nam Chi, Phương Nam Chi thấy anh không nói gì thì nhảy ra giải thích: "Em xem bức thư này, lại kết hợp với đề số bên trái để tìm ra chữ tương ứng, phát hiện tin tức ẩn giấu trong thư là [sinh nhật], sinh nhật này hẳn là nói đến ngày sinh nhật của chủ nhân lô cốt này."

Trịnh Tử Kỳ: "Hả? Nhưng sinh nhật của chủ nhân lô cốt là gì, làm sao em biết, gợi ý ở đâu thế? Sao chị lại không thấy đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!