Chương 26: (Vô Đề)

Trong hai năm cuối học trung học, cuốn sách duy nhất cô đọc không liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học là tất cả các loại sách cho mục đích kiến trúc. Điều duy nhất cô làm không liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học là học cách vẽ tất cả các loại kiến trúc và học cách sử dụng phần mềm thiết kế. 

Cô không biết liệu cô có thể thực sự thi đậu vào khoa kiến trúc của Minh Đại không, nhưng cô đã chuẩn bị đầy đủ cho điều đó. 

Thích kiến trúc là chuyện sau này, ngọn nguồn thật sự của tất cả mọi thứ đều bởi vì một người đàn ông. 

Bởi vì người kia cho nên cô mới tìm hiểu về kiến trúc, bởi vì người kia mà mới xác định được mục tiêu rõ ràng. 

Cô coi anh như một ngọn hải đăng, như một ngôi sao bắc cực để nhìn khắp mọi nẻo đường và tìm được phương hướng của mình.

Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Chu cách đó không xa, sau khi im lặng thì khẽ cười: "Sau khi nhận được thư mời nhập học thì nghỉ hè em có đọc một ít sách để chuẩn bị cho lễ khai giảng. Thật ra, em không biết nhiều, đó là giới hạn rồi."

Lý Ngật Chu hiểu rõ: "Không cần khiêm tốn, em đã giỏi lắm rồi."

Phương Nam Chi: "Cảm ơn… Anh có thể giúp em xem bản phác họa ý tưởng của em một chút không, xem có chỗ nào không được không?"

Lý Ngật Chu: "Đưa cho anh."

"Vâng!"

Phương Nam Chi đưa bảng vẽ của mình cho anh, sau đó, hai người nói rất nhiều về ý tưởng thiết kế của cô. 

Phương Nam Loan bất ngờ phát hiện ra suy nghĩ của mình có nhiều điểm tương đồng với anh, điều này khiến cô có chút phấn khởi, cũng quên mất một chút căng thẳng khi đối mặt với anh. 

Đêm nay hẳn là lần cô nói chuyện với anh nhiều nhất, mặc đù chỉ nói về chuyên ngành mà thôi. 

"Em vẫn nên ngủ trên ghế sô pha, em không ngủ được ở đây đâu."

Mưa tạnh, trời cũng hoàn toàn tối đen, ngại tình huống lúc này của Phương Nam Chi, Lý Ngật Chu cũng không thể bỏ mặc người này ở đây, cho nên anh muốn để cho cô đi nghỉ ngơi sớm một chút, còn mình thì ngồi ở ghế sô pha. 

Lý Ngật Chu nói: "Không cần, em đừng lộn xộn, nằm xuống."

"Nhưng sô pha cũng không đủ chiều cao của anh…" Phương Nam Chi nói: "Anh lên giường đi."

Lý Ngật Chu dừng một chút, ngước mắt nhìn cô. 

Phương Nam Chi: "Em nói, anh, anh lên giường ngủ, chúng ta đổi vị trí."

Lý Ngật Chu nói: "Tình huống hiện tại của em không thích hợp di chuyển tới lui, đừng miễn cưỡng."

Phương Nam Chi: "Vậy em không nhúc nhích, anh đi lên ngủ… Bên cạnh?"

Vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người lại lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị. 

Lý Ngật Chu mắt thấy sắc mặt của người trên giường cách đó không xa chuyển từ trắng đến hồng, rồi đến đỏ bừng, ánh mắt lơ lửng, hoàn toàn không dám nhìn lại đây. 

Lá gan lớn là thật, da mặt mỏng cũng là sự thật. 

"Rất bạo." Lý Ngật Chu nói. 

Phương Nam Chi: "…"

Lý Ngật Chu rũ mắt nhìn điện thoại di động, lạnh nhạt nói: "Sau này đừng gọi một người đàn ông đến ngủ bên cạnh em, trong trường hợp đặc biệt gì cũng không được làm như vậy, chú ý an toàn cho bản thân."

"Nhưng anh an toàn mà…" Phương Nam Chi nhỏ giọng nói, cô tin anh cũng biết anh là loại người gì, cô chỉ không muốn anh ở trên sô pha khó chịu qua đêm mà thôi. 

Lý Ngật Chu nghe vậy, đầu ngón tay đang trượt điện thoại di động dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô một cái. 

Phương Nam Chi: "… Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!