Chương 25: (Vô Đề)

Phương Nam Chi ngượng ngùng vì để anh cõng mình, nhưng mắt cá chân của cô thật sự rất đau, dưới loại thời tiết như vậy không cần phải rối rắm chuyện này, cô cắn răng, dứt khoát nằm sấp trên lưng anh.

"Làm phiền anh rồi…"

Mưa quá lớn, cô không biết anh có nghe thấy không, cô chỉ giơ tấm bảng lên trên đầu anh để che mắt cho anh một chút.

Trước mắt không có rèm mưa như trút, Lý Ngật Chu nói: "Không cần che cho anh đâu, em che cho mình đi."

Khuỷu tay Phương Nam Chi đặt trên vai anh, cô lớn tiếng nói: "Em sợ anh không nhìn rõ!"

Trong khoé mắt là cánh tay ướt đẫm trắng đến phát sáng của cô.

Lý Ngật Chu khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa mà nhấc chân đi lên.

Mới vừa rồi đi xuống chỉ mới đi được mười phút, nhưng bởi vì thời tiết xấu cộng thêm cõng một người cho nên khi trở về phải đi mất hai mươi phút mới đến.

Khi hai người đi tới biệt thự "Sơn Ẩn" thì cả người đã hoàn toàn ướt sũng.

Lúc này có hai người ở quầy lễ tân, lúc Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi đi vào thì một người trong đó vội vàng đi tới.

"Xin chào, xin hỏi hai người có cần giúp đỡ gì không?"

Lý Ngật Chu: "Làm phiền giúp chúng tôi mở hai phòng."

"Hai phòng có phải không? Xin lỗi, thưa anh, phòng của chúng tôi đã được đặt trước cho nên không thể ở lại mà không đặt phòng trước."

Lý Ngật Chu cõng Phương Nam Chi, nói: "Bạn tôi bị bong gân chân, cũng bị ướt, rất cần phòng. Cô xem có thể sắp xếp được không, chúng tôi có thể trả giá gấp đôi."

"Cái này… Tôi cần xin chỉ thị của quản lý để xác định xem khách đã đặt trước có kế hoạch hủy chuyến đi không." Lễ tân rất khách sáo, sau khi nhìn Lý Ngật Chu lại nói thêm: "Anh ngồi ở bên cạnh đợi một chút, tôi sẽ lấy cho anh hai cái khăn mặt."

Lý Ngật Chu: "Được, cảm ơn."

Sau khi nhận khăn mặt, Lý Ngật Chu trải một cái trên ghế sa lon trước, sau đó bảo Phương Nam Chi ngồi xuống, một cái khăn khác thì trực tiếp khoác từ phía sau đắp lên trước ngực cô.

"Dùng đi."

Ánh mắt của anh một giây cũng không dừng lại.

Phương Nam Chi biết dụng ý của anh, vành tai cô ửng đỏ, sớm biết hôm nay trời sẽ mưa thì cô sẽ không mặc áo sơ mi màu trắng.

"Chân thế nào?"

Phương Nam Chi nhỏ giọng nói: "Có chút đau, nhưng vẫn ổn."

Lý Ngật Chu: "Không trẹo đến gân cốt là được, đợi lát nữa sẽ bảo bọn họ đi lấy túi chườm đá và thuốc."

"Vâng."

Phương Nam Chi quấn chặt khăn mặt, nhìn Lý Ngật Chu.

Quần áo của anh cũng ướt đẫm, quần đen dán chặt vào chân dài liên tục nhỏ nước xuống… Tóc của anh cũng ướt sũng, có lẽ nước liên tục nhỏ giọt cũng khiến anh cảm thấy rất khó chịu cho nên anh thuận tay vuốt hết tóc ra phía sau, để lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn.

Mặc dù có chút không hợp thời, nhưng tạo hình ướt át này của anh… Lại trêu người một cách bất ngờ.

Chị gái ở quầy lễ tân cũng không nhịn được mà nhìn thẳng về phía này.

"Có chuyện gì vậy?" Có lẽ là cô ấy nhìn hơi lâu cho nên anh đột nhiên nhìn lại.

Phương Nam Chi vội vàng hoàn hồn, nói: "Em, em thấy anh ướt hết rồi, hay chúng ta xin họ một cái khăn mặt nữa đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!