Chương 24: (Vô Đề)

Lý Ngật Chu cất hành lý xong ngồi trở về, Phương Nam Chi nói một tiếng cảm ơn.

Xe di chuyển về phía trước.

"Xin chào, tôi là Dương Trình Tiệp lớp kiến trúc 2."

Phương Nam Chi đột nhiên nhớ tới bữa sáng của mình đều để trong túi, đang nghĩ đến lúc nào lại lấy túi xuống thì người ở vị trí bên cạnh chào hỏi cô.

Phương Nam Chi quay đầu: "À, xin chào."

"Tôi biết cậu, lúc không tham gia câu lạc bộ chúng ta đã gặp nhau." Dáng vẻ của Dương Trình Tiệp còn rất thanh tú, người cũng hết sức sáng sủa.

Nhưng Phương Nam Chi không có ấn tượng: "Tôi không nhớ nữa…"

"Không sao hết không sao hết, chính là lễ nhập học ngày đó, lớp của tôi ngồi ở phía sau lớp các cậu."

"Vậy à."

"Đúng vậy, không ngờ lại trùng hợp như vậy, chúng ta đều đến tham gia câu lạc bộ này, ngày đó lúc đón người mới gặp được cậu tôi còn rất ngạc nhiên."

Dương Trình Tiệp nói rất nhanh, cô cũng không biết nói gì cho nên chỉ đành mỉm cười khách sáo.

"Đúng rồi, chúng ta có thể trao đổi wechat không? Lỡ như sau này trong câu lạc bộ có hợp tác làm hạng mục nhóm nào thì chúng ta vẫn có thể học hỏi lẫn nhau."

Đều là người của câu lạc bộ, vả lại người ta đã nói như vậy, Phương Nam Chi cũng không tiện từ chối: "… Được."

"Ừm, vậy tôi sẽ thêm cậu luôn từ trong nhóm."

Sau khi thêm wechat, Dương Trình Tiệp vẫn nói chuyện với cô không ngớt, có đôi khi nói chuyện trong trường học, có đôi khi lại nói về lần đầu tiên đến thành phố Minh Hải như thế nào.

Phương Nam Chi chưa từng gặp người nào có thể nói chuyện như vậy, cho nên có hơi luống cuống, cũng không phải là cô rất muốn nói chuyện nhiều như vậy với người xa lạ.

Lý Ngật Chu ngồi ở bên cạnh đương nhiên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Dương Trình Tiệp."

"Dạ?" Dương Trình Tiệp nhìn qua Phương Nam Chi, sau khi phát hiện là Lý Ngật Chu thì kinh ngạc vui mừng, nói: "Đàn anh, anh biết em sao?"

Lý Ngật Chu nhìn cậu ta một cái: "Không phải vừa rồi cậu tự giới thiệu sao?"

"À… Đúng đúng." Vừa rồi là cậu ta tự giới thiệu với Phương Nam Chi, có lẽ anh cũng nghe được.

Dương Trình Tiệp đã nghe danh tiếng của Lý Ngật Chu từ lâu, là một sinh viên kiến trúc cho nên cậu ta rất ngưỡng mộ tiền bối tài giỏi này: "Đàn anh, có chuyện gì vậy, anh nói đi ạ?"

Trong khoé mắt là lông mày khẽ nhíu của Phương Nam Chi. Lý Ngật Chu tựa lưng vào ghế, nói: "Im lặng một chút."

Dương Trình Tiệp vội vàng mím môi rồi gật đầu.

Sau đó, Dương Trình Tiệp thực sự yên tĩnh lại, bên tai Phương Nam Chi thanh tịnh, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái.

Con đường đến núi Lô Định còn một khoảng, cô định nhắm mắt ngủ một lúc, nhưng không ngờ rằng cô còn chưa ngủ, thì Dương Trình Tiệp bên cạnh cô đã ngủ trước cô một bước, còn ngủ say như chết, ngã trái ngã phải, mấy lần tựa đầu vào vai cô.

"…"

Phương Nam Chi hết né lại trốn.

"Ngồi đây." Khi Dương Trình Tiệp ngã về phía cô lần thứ bảy thì cô nghe thấy người ở bên kia lối đi nói.

Phương Nam Chi quay đầu nhìn về phía Lý Ngật Chu, anh ra hiệu vị trí bên cạnh anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!