Chương 35: (Vô Đề)

Edit: Nhất Thanh 

Beta: Quả lê an tĩnh

Nằm một lát, cậu bò dậy khỏi giường, đi chân trần ra ngoài, lắc lư bước đi như ma chơi ở trên hành lang, miệng còn lẩm bẩm lảm nhảm gì đó.

Hoắc Kham nghe thấy tiếng động cũng ra ngoài, nhìn thấy khung cảnh như vậy đó.

"Duy Duy"

Trong giọng nói Hoắc Kham lộ ra cảm giác lười biếng khi vừa mới rời giường: "Không ngủ mà chạy ra đây làm gì vậy?"

Nói xong thì nhìn xuống đôi chân trần dẫm trên sàn nhà của cậu.

Hoắc Kham cau mày: "Vào phòng lấy dép xỏ vào"

Một lát sau, đèn hành lang sáng lên.

Bàn nhỏ ở phía ghế sofa mọc ra thêm một cốc sữa bò, miệng chén còn lượn lờ một ít hơi nóng, mùi sữa nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.

Hoắc Kham: "..."

Hắn đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đầy hứng thú hỏi: "Sao vậy em?"

Nói xong, sắc mặt Chương Hướng Duy cũng thay đổi, má nó, sao tui lại nói ra lời trong lòng của mình vậy?

Muốn chết quá.

Tui muốn chết quá, tui bị tiền đình mất.

Họng Chương Hướng Duy khô khốc, tim đập nhanh hơn, vừa yên lặng cầu nguyện rằng người đàn ông ngồi phía đối diện kia không nghe thấy lời mình nói.

Nhưng hiện thực thì luôn tàn nhẫn, Hoắc Kham không những nghe rất rõ, mà còn không ý định buông tha cậu: "Mơ thấy tôi biết thành quái thú to lớn, ăn thịt em à?"

"..."

Cũng gần vậy ạ"

Hoắc Kham cong môi: "Ngày nghĩ đêm mơ, hay do ban ngày em cả nghĩ quá rồi?"

"Khụ"

"Bây giờ mỗi ngày người em gặp nhiều là thầy, mơ thấy thầy cũng là điều bình thương thôi ạ"

Hoắc Kham không nói tiếng nào.

Đến đây dưỡng bệnh, mỗi ngày đều sống giữa vui vẻ và căng thẳng sợ để lộ gian tình.

Cậu vừa mong nhanh chóng quay trở về đoàn phim, vừa mong thời gian trôi chậm một chút, thậm chí có những lúc còn nghĩ cứ sống vậy tới già luôn cũng được.

Sự yên tĩnh khó tả càng ngày càng lan rộng, lại bị Hoắc Kham phá vỡ: "Cũng đúng"

Hoắc Kham lùi lại dựa lưng vào ghế.

Đứa nhỏ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng ngà, mái tóc đen tuyền rối loạn xạ, lông mi dài che lấp đôi mắt, chóp mũi hơi vểnh lại, môi hồng hồng, cổ trắng như tuyết, phần cổ áo còn lộ ra một ít xương quai xanh, đứng dưới ánh đèn càng thêm trắng mịn mềm mại.

Trông giống như một bàn đồ ăn ngon, đang không ngừng hô hào: "Đến ăn tui đi nè"

Tiểu yêu tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!