Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Hơn ba giờ, Hoắc Kham đứng trước cửa phòng phẫu thuật, bộ đồng phục bệnh nhân trên người hắn xộc xệch, phần sau eo còn dính một ít máu.
Đèn hành lang trắng xóa, bốn phía yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ một đầu hàng lang khác, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.
An Lợi vội vã dừng bước đứng cạnh thằng bạn già của mình, dáng người cao lớn của y đột nhiên khiến y thêm vài phần xấu hổ và luống cuống, buổi tối y còn nói đảm bảo không có việc gì đâu.
Mấy tiếng sau người ta đã nằm trong phòng phẫu thuật.
Pha vả mặt này tới hơi nhanh.
An Lợi đứng dựa tường một lát thì đi ra ngoài nghe điện thoại, quay về nói: "Tên kia là fan của Chu Nhất Tâm"
Hoắc Kham chẳng phản ứng lại, giống như đóng hết các giác quan, phong tỏa cửa trao đổi thông tin với thế giới bên ngoài.
An Lợi biết lúc này thằng bạn y chẳng có tâm tư nghĩ thêm cái gì, y cũng chẳng nhiều lời, cùng lúc đó y gọi liên tục mấy cú điện thoại.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Hoắc Kham nhấc mắt nhìn theo, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng đáy mắt hắn là tơ máu đỏ tươi.
Bác sĩ là người quen có quan hệ khá tốt, anh ta tháo khẩu trang xuống, nói vết thương không động đến nội tạng bên trong, lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
Hoắc Kham nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, mặt không cảm xúc ngồi trên ghế dài, khom người cúi đầu, rồi bất động.
An Lợi nói cảm ơn bác sĩ, mời anh ta hôm khác đi ăn cơm, rồi lại nhìn vết thương phía sau của hắn, mí mắt giật giật: "Lão Hoắc, vết thương của cậu bị nứt"
Hoắc Kham thờ ơ không động đậy.
An Lợi hít sâu một hơi, đứa bé kia đã trở thành sinh mệnh của hắn...
Lúc Chương Hướng Duy tỉnh lại, đập vào mắt cậu là một mảng tường trắng xóa, cậu nằm trên giường bệnh, cảm thấy hơi mông lung.
Một đoạn kí ức trôi nổi trong đầu cậu.
Bên trái vang lên một giọng nói khàn khàn: "Tỉnh rồi?"
Hoắc Kham đã băng lại vết thương, cũng thay quần áo, chẳng để lại mảy may chút ít dấu vết khủng hoảng đáng sợ ban nãy nữa: "Có đau không?"
Hoắc Kham nhìn lông mi như cái bàn chải nhỏ của cậu: "Có sợ không?"
Tay Hoắc Kham đặt trên chân siết chặt lại: "Vụ việc lần này nhắc nhở chúng ta một chuyện, sau này đi đâu cũng phải dẫn theo vệ sĩ"
"Không làm quá" Hoắc Kham nói, "Duy Duy, đừng để xảy chuyện nữa"
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, hai bệnh nhân em nhìn thầy, thầy nhìn em.
Tựa như có thứ gì đang quấn lấy nhau, không một tiếng động cũng chẳng có một hơi thở.
Hoắc Kham trả lời.
Không khí bên giường đột nhiên đông cứng lại, lạnh đến thấu xương.
Người gây ra mọi biến hóa này – Hoắc Kham lại chẳng tỏ vẻ gì: "Cuộc đời em ngoại trừ đóng phim, không còn gì khác sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!