Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Nhất Thanh 

Beta: Quả lê an tĩnh

Đáng ra lúc đó dìu người ta vào xong rồi cậu nên đi ngay lập tức, chứ không phải đứng im không nhúc nhích như bị dính lên mặt đất.

Cũng sẽ không bị người ta "xuy xuy" đến mức buồn tè, càng không...!

Hoắc Kham liếc mắt nhìn bé đà điểu đang ngồi trên ghế: "Làm sao thế?"

Hoắc Kham biết rõ còn hỏi: "Ngượng à?"

"Nếu không tại sao em che mặt mà không ngẩng đầu lên?", ánh mắt Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ vừa chăm chú vừa nóng bỏng, dùng giọng điệu thản nhiên nói, "Có gì đâu, nhà vệ sinh công cộng đều vậy mà"

Trong lòng Chương Hướng Duy âm thầm kêu gào, đâu cơ? Làm gì có ai tự dưng rảnh rỗi đứng xem người ta đi tè đâu.

Mà với cả, hắn cũng chẳng phải "người ta"

Trên đầu Chương Hướng Duy có một đám mây màu hồng phấn bay lơ lửng.

Hoắc Kham vuốt tóc mấy lần, cong môi lộ ra nụ cười đầy khiêu khích: "Em cũng nhìn tôi mà, chúng ta hòa nhau"

Thôi được rồi, xin đừng nói thêm điều gì nữa.

Hoắc Kham rũ mắt, nhìn đôi tai hồng hồng lộ ra giữa đám tóc của đứa nhỏ.

Nhìn thật ngon nhưng lại không ăn được.

Hoắc Kham bất mãn nhíu mày, cố tình hỏi: "Thấy sao?"

Hoắc Kham nhìn cậu.

Nhìn nhau một lúc, trong đầu Chương Hướng Duy nổ vang ầm ầm, mí mắt run rẩy.

Tuổi dậy thì mọi người ba hoa khoác lác về kích cỡ của mình là chuyện rất bình thường, không có vấn đề gì cả.

Nhưng giờ cậu muốn đào một cái hầm để chui xuống quá.

Hoắc Kham nhìn đôi tai ngày càng đỏ của đứa nhỏ: "Điểm tối đa là một trăm, Duy Duy chấm mấy điểm?"

Ánh mắt đối phương rơi trên người cậu giống như đốm lửa cháy lan khắp đồng cỏ, Chương Hướng Duy chịu không nổi, chẳng bao lâu đã đáp lời.

"Điểm tối đa", cậu nói.

Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.

Hoắc Kham cợt nhả nhíu mày: "Cao thế cơ à?"

Không biết vì sao Chương Hướng Duy có một cảm giác vô hình, giống như bị Hoắc Kham khóa lại, giam cầm cậu, điều này khiến cậu cảm thấy luống cuống, khiến cậu nảy ra một thoáng suy nghĩ muốn phản kích lại.

Cậu cong cong khóe môi, nghiêm túc nói: "Vâng ạ, đỉnh lắm ạ, hoàn toàn có thể coi là chuẩn mực luôn, các đồng chí nam khác nhìn thấy ai cũng sẽ ngưỡng mộ ạ"

Hoắc Kham nhắm mắt lại.

Hoắc Kham nở nụ cười, tỏ vẻ khá là tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là vẫn luôn không có đất dụng võ"

Okay, tui không phải đối thủ, tui xin đầu hàng...

Hoắc Kham không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang cực kì kích động, rốt cuộc đã có cơ hội đưa đứa nhỏ đến gần lãnh địa riêng tư của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!