Edit: ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Hơn ba mươi tuổi, công thành danh toại, tính cách trầm ổn thậm chí còn hơi lạnh lùng, nhưng vật dụng trong nhà không phải màu sắc quá tối hay đơn điệu, ngược lại còn có chút sáng sủa đẹp đẽ.
Mấy món trang trí nho nhỏ trông giống như đồ của trẻ con.
"Thầy Hoắc, thầy cũng có mô hình này ạ"
Hoắc Kham biết rõ còn hỏi: "Sao thế?"
"Em cũng có á, em thích mấy cái này lắm, không ngờ thầy cũng thích ạ"
Hoắc Kham yên lặng nở nụ cười, trong lòng tự nhủ thầy Hoắc của em không thích đồ chơi đấy đâu, chỉ là thầy Hoắc muốn theo đuổi em, muốn làm em, muốn có được em...
Căn phòng này một phần ba là trang trí theo ý thích của Hoắc Kham, hai phần ba còn lại là trang trí theo phong cách đứa nhỏ thích.
Ngay cả rèm cửa sổ cũng là màu cậu thích.
Chỉ chờ cậu đến đây ở.
Hoắc Kham đưa ly cho đứa nhỏ, làm bộ nhắc nhở: "Không biết uống thì cũng nếm thử một chút"
Chương Hướng Duy nhận lấy bằng hai tay, đôi mắt lại nhìn đến người đàn ông đối diện, hắn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, vừa thâm trầm lại có uy nghiêm, khí chất này là được tháng năm cùng sự từng trải mài dũa mà thành, tinh tế đến mức không thể nào giả vờ được.
Hắn khom lưng thu dọn sách trên bàn trà bằng gỗ, tóc không vuốt keo mềm mại xõa xuống, giống như vừa mới gội đầu xong, phảng phất có mùi dầu gội mát lạnh.
Toàn thân toát ra cảm giác trẻ trung hiền hòa.
Lúc đó cậu cầm tiền lì xì đoàn phim phát trong tay, kính nể hô "Chào thầy Hoắc", sau đó còn định nói là "Em xem phim của thầy mà lớn lên đó ạ"
Nhưng người đàn ông đó chỉ "Ừ" một tiếng xong liền đi mất, cực kì lạnh nhạt.
Nửa câu sau Chương Hướng Duy không nói ra nữa, sau này tiến tổ rồi thì không muốn nói nữa, không có hoàn cảnh thích hợp để nói ra.
Miễn cưỡng nói ra sẽ cảm thấy rất giả tạo.
Cơ bản là cậu cũng không phải là fan only, cậu thích rất nhiều người, chỉ cần là những người diễn tốt, cậu đều yêu thích, đều sẽ ủng hộ.
Ví dụ như Hách Phong, nữ chính của Tưởng Di, đều là những diễn viên ưu tú.
Vừa là thần tượng vừa là mục tiêu cậu muốn hướng đến trong sự nghiệp diễn xuất.
Việc này chỉ có Vương Trình biết thôi, Chương Hướng Duy không nói với người khác.
Càng ít người biết, khả năng bị truyền thông đem ra lợi dụng cũng càng nhỏ.
Hoắc Kham thể hiện hơn nữa ngày rồi, đứa nhỏ căn bản không nhìn hắn lấy một cái, hắn cảm thấy có chút thất bại, khuôn mặt đẹp trai này không có tác dụng gì hả?
"Thở dài cái gì, rượu không ngon hay là ghế sopha không thoải mái?"
"Biên kịch Lâm còn chưa đến ạ" cậu dịch dịch chân về phía sopha, quay trở về dáng ngồi nghiêm túc câu nệ.
Hoắc Kham nói: "Chưa xong việc"
"Chán à?"
Hắn rút máy chơi game từ ngăn kéo bàn trà, đưa tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!