Chương 83: Câu chuyện theo đuổi vợ tử triền lạn đả của Thẩm Phóng Phóng (Bảy) – Hoàn

Edit: Cực Phẩm

Bởi vì Thẩm Phóng mặt dày mày dạn nói rằng mình té gãy chân hoàn toàn là vì Tạ Nguyên, cho nên Tạ Nguyên không chịu nổi dây dưa cũng đành phải đến nhà Thẩm Phóng mỗi ngày để chăm sóc hắn.

Cha mẹ của Thẩm Phóng đã sớm biết chỗ khác nhau giữa con trai mình và những người khác, mặc dù có chút bấc đắc dĩ nhưng bây giờ đã bình tĩnh ngầm cho phép, hơn nữa cũng rút chút thời gian trong trăm công nghìn việc cùng hai người con trai ăn cơm.

Trong bữa tiệc Tạ Nguyên sợ hãi biết được siêu thị mình làm thên kia là do cha Thẩm mở…

Dê vào miệng cọp gì gì đó…

Hiển nhiên đây là một hoạt động dự mưu phát rồ truy thê có tổ chức có kế hoạch!

Nước cũng khá đủ, Tạ Nguyên vươn tay thử độ ấm của nước một chút, sau đó rất hiền huệ mà thả thêm muối tắm thơm ngào ngạt vào.

Thẩm Phóng bình bình phạch phạch chạy vào, thân thủ mạnh mẽ, động như thỏ chạy!

Nhưng mà lại trần truồng!

JJ nghênh phong phi dương (đón gió tung bay)!

"… Em lấy nước xong rồi đó." Tạ Nguyên xoắn xuýt cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà phòng tắm đi ra ngoài.

"Chờ chút, đỡ anh vào nữa."

Thẩm Phóng cười hì hì chỉ chỉ chân của mình.

Hoàn toàn không cần mặt nữa!

"Cũng đâu phải anh không đi được." Nhất thời Tiểu Tạ Nguyên ngây thơ liền đỏ mặt.

"Rõ ràng vừa nãy chạy nhanh lắm mà!"

"Lúc nào anh chạy nhanh, em có chứng cứ không?"

Trong nháy mắt Thẩm cảnh quan liền cà nhắc một cái chân.

Cái niên đại này hết thảy đều phải nói chứng cứ!

Không hình không phim, nói kiệt bảo sao [1]!

[1] Câu này xuất phát từ diễn đàn Trung Quốc. Ví dụ như lầu chủ đăng bài nói

"Hồi nãy tui vừa thấy một mỹ nữ, vân vân". Sau đó có người bình luận là

"Không hình, cậu nói cái P à".

Sau đó lan truyền rộng trở thành

"Không hình, cậu nói cái JB à". Kiệt bảo phiên thành [jié bǎo], lấy chữ đầu ghép thành JB, cho nên cũng có thể nói

"Không hình cậu nói kiệt bảo sao". Hiểu đơn giản là: Không chứng cứ, không hình ảnh thì nói làm gì.

Tạ Nguyên ác liệt liếc mắt trừng Thẩm Phóng, sau đó thở phì phò đỡ hắn vào bồn tắm lớn.

Mắt không biết phải đặt vào chỗ nào, vô cùng xấu hổ.

"Được rồi, tự anh tắm đi." Xếp người đâu vào đấy, Tạ Nguyên buông tay xoay người rời khỏi.

Nhưng mà ngay cả một bước cũng chưa bước ra, Thẩm Phóng chợt hất đến trên người Tạ Nguyên một vốc nước…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!