Edit: Cực Phẩm
Vẻ mặt Tạ Nguyên hắc tuyến đi phía trước, Thẩm Phóng ăn mặc hết sức nghiêm túc cầm một bó hoa cúc theo sau.
Nếu như không phải vẻ mặt tên này nhộn nhạo cười tiện, thoạt nhìn quả thật như muốn đi tảo mộ được chứ…
Lúc ăn cơm tối xong trở về phòng ngủ, Thẩm Phóng để bó hoa xuống trên mặt đất, sau đó nghiêm trang leo lên giường trên Tạ Nguyên nằm.
Tạ Nguyên thở phào một cái, nhấc chân đá cúc hoa xuống dưới giường Phì Tử Tam.
Thấy liền xui!
Thế nhưng sáng sớm ngày thứ hai Tạ Nguyên vẫn tỉnh lại trong lòng Thẩm Phóng.
Nhị hoá ngủ vô cùng kém, cả người đè Tạ Nguyên ở phía dưới gắt gao ôm lấy nhưng lại mặt dán mặt!
Thoạt nhìn vô cùng giống như cố ý!
Tạ Nguyên sợ hãi đẩy người ra, cảm thấy đùi mình bị một cái gì đó cứng rắn đâm vào rất đau…
"Tại sao anh lại ở trên giường của tôi?"
Không sai, chính là lại.
Thẩm Phóng ngáp một cái, đại ngôn bất tàm [1] nói:
"Ngày hôm qua không ngờ lại rớt xuống."
[1] Đại ngôn bất tàm: nói khoác mà không biết ngượng.
Tráng sĩ ngài rơi đến thật chuẩn!
Tạ Nguyên hừ lạnh một tiếng, xuống đất thay quần áo chuẩn bị rửa mặt.
Cởi ra áo ngủ sọc kẻ lộ ra eo nhỏ mảnh khảnh thật là vô cùng hữu ái.
Thẩm Phóng không để mất thời cơ vươn tay ôm một cái, hôn nhẹ lên tai, vô lại nói:
"Sáng nay bà xã muốn ăn gì?"
"… Không cần anh quan tâm."
Tai Tạ Nguyên đỏ bừng giãy ra, tim đập rộn lên.
Vì vậy, trong những ngày kế tiếp, Thẩm Phóng Phóng đã được chỉ điểm rất có ngộ tính càng không ngừng nỗ lực thông qua các loại phương pháp vô cùng nghiêm chỉnh theo đuổi Tạ Nguyên.
Ví dụ như…
"Bà xà bà xã, nhanh mở cửa sổ đi!"
Buổi tối, Tạ Nguyên đang an tĩnh đọc sách trong phòng ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại.
Vừa mở cửa sổ ra nhìn, một ngọn lại một ngọn đèn Khổng Minh chậm rãi nhẹ nhàng đi tới từ phía trước cửa sổ.
Bông vải màu trắng dày được ánh lửa chiếu thành nhàn nhạt vàng, vô cùng ấm áp.
Hơn nữa trên mỗi chiếc đèn đều viết chữ.
Như là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!