Chương 80: Câu chuyện theo đuổi vợ tử triền lạn đả của Thẩm Phóng Phóng (Bốn)

Edit: Cực Phẩm

Đại khái là một đoạn trong chuỗi gen của thẳng nam chủ quản bị phá vỡ.

Đoạn gen này cho dù mở ra gen khoá cấp bốn cũng không chữa trị được!

Trong nháy mắt môi lưỡi giao nhau, Tạ Nguyên cảm thấy tim mình đập loạn, suy nghĩ trống rỗng, thậm chí ngay cả loại phản kích sơ cấp nhất cắn đầu lưỡi cũng quên làm, ở trong trạng thái hoá đá mấy giây.

Đương nhiên sau đó Thẩm tiện nhân nắm chặt cơ hội chiếm hết tiện nghi!

Sảng khoái vô cùng!

Không uổng mấy ngày nay chịu đánh!

Tuy rằng hắn rất cẩn thận dùng xiên mực nướng che một chút nhưng căn bản là che không được!

Vì vậy, nhóm quần chúng vây xem đều chấn kinh.

Hôn môi tú ân ái ngoài đường gì gì đó, đây là tiết tấu muốn đuổi tận giết tuyệt dị tính luyến sao!?

… Ngừng! Tạ Nguyên sợ run một hồi, trong cảm giác thấy không khí chung quanh có chút không đúng liền phản ứng lại sau đó muốn đẩy Thẩm Phóng ra.

Đây là nụ hôn đầu được chứ!

Thân là mỹ thiếu niên ánh mắt rất cao, Tạ Nguyên vẫn luôn rất giữ mình trong sạch đó.

Mẹ nó, giữ mười chín năm liền giao cho một nhị khuyết thế này…

Thẩm Phóng ôm người thật chặt không buông tay, khuôn mặt bình thường luôn cười híp mắt khó có lúc nghiêm túc thế này, dùng bút pháp tiểu thuyết văn nghệ miêu tả sẽ là

"Trong ánh mắt hắc diệu thạch loé ra ánh sáng rực rỡ như sao trên trời",

"Cánh môi nhu sắc phía dưới chiếc mũi cao thẳng giống cây bạch dương như được điêu khắc khẽ run",

"Trên tuấn nhan như tuyết viết đầy thâm tình"…

Vô cùng chuẩn xác!

Cho nên nói nếu như tên này không phải lúc nào cũng □ cười xấu xa cười lưu mạnh cười dâm tiện thì hắn tuyệt đối là một suất ca vô cùng có phong cách dương khí (phong cách tây).

"Có nhớ thời gian khi em mới vừa vào năm nhất đại học tham gia quân huấn không…" Thẩm Phóng dán môi bên tai Tạ Nguyên, giọng nói rất ôn nhu.

"Từ khi đó anh bắt đầu thích em."

Đây là tiết tấu muốn nhớ lại chuyện cũ đồng thời thâm tình bày tỏ!

Vì vậy, Tạ Nguyên hơi mở to hai mắt, yên tĩnh lại.

Thật ra hắn cũng rất tò mò vì sao Thẩm Phóng không biết xấu hổ mà cứ quấn lấy mình, cuối cùng là có nội tình gì…

Dù sao mình không hề có ấn tượng gì với hắn, nếu xem là thầm mến thì cũng tới quá bất ngờ.

Hơn nữa giống như gì mà

"Từ khi em năm tuổi anh đã bắt đầu thích em đồng thời vẫn luôn bất ly bất khí âm thầm thủ hộ bên người em", loại lý do này không những vô cùng cẩu huyết mà còn không khoa học, thế nhưng so với lý do

"Ở trên đường anh vừa thấy em đã cảm thấy em rất xinh đẹp cho nên quyết định beep em một chút" vẫn tốt hơn!

… Hình như Trần Tử Hào vi diệu nằm cũng trúng đạn rồi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!