[1] Giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trong trường, hotboy trong trường.
Edit: Cực Phẩm
Trên mặt biển, một vầng trời chiều đang chậm rãi hạ xuống.
Một đám chim biển phát ra tiếng kêu to từ không trung xẹt qua, đón gió mát rượi thổi từ biển xua đi cái nóng bức của mùa hạ thật làm cho người ta sảng khoái vô cùng.
Trên đài quan sát của biệt thự đối diện biển, Trần Tử Hào mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế mây, một tay cầm điếu thuốc, một tay nâng rượu đỏ, thật sự là thích ý vô cùng.
Mà bên cạnh hắn, Hạ Triển mặc áo choàng tắm, kiểu áo giống nhau cứ như tình nhân, đang oán khí tận trời trừng mắt nhìn ly sữa tươi trên bàn kính…
"Anh có thể bình thường một chút hay không!"
Hạ Triển nhanh chóng giận điên rồi!
Sao thế, bảo bối? Trần Tử Hào lo lắng phun ra một hơi thuốc.
"Vì sao anh uống rượu đỏ còn tôi lại uống sữa!" Hạ Triển hận không thể cầm lấy ly sữa hắt lên mặt của tiện nhân phát rồ trước mắt này!
Lão từ là một người đàn ông thuần chất như thế ít nhất cũng phải uống rượu sái hồng tinh mới đúng chứ!?
Con mẹ nó, cái cảm giác bị kỳ thị này!
"Tiểu hài tử phải uống nhiều sữa tươi mới có thể phát dục (dậy thì, trưởng thành) được." Trần Tử Hào cười nhạt, trong mắt loé ra quang mang bỡn cợt.
"Anh mới là tiểu hài tử! Lão tử phát dục rất tốt!" Hạ Triển tức giận lấy ly sữa đổ hết vào chai rượu đỏ.
"Phát dục tốt bao nhiêu? Ngồi qua đây chủ nhân kiểm tra một chút." Trần Tử Hào vỗ vỗ đùi mình, không biết xấu hổ mà bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
"Kiểm tra em gái anh! Biến thái chết tiệt!" Hạ Triển quay mặt chỗ khác nhìn chằm chằm cánh chim hải âu xa xa, bên tai đỏ bừng.
"Em không cho chủ nhân kiểm tra hả?" Trần Tử Hào cười híp mắt đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Triển, làm bộ muốn ngồi lên đùi Hạ Triển.
"Vậy thì chủ nhân cho em kiểm tra này."
Mặt Hạ Triển đen lại nhảy cẫng lên!
Đại thúc thật sự không thể biến thái hơn nữa rồi!
Sau khi Hạ Triển nhảy dựng lên, Trần Tử Hào liền tự nhiên ngồi vào vị trí của hắn, còn khí phách mười phần mà kéo Hạ Triển qua, để cho hắn vắt ngồi trên đùi mình.
Anh muốn làm gì!
Hạ tiểu miêu rất không có tiền đồ mà xấu hổ.
Cái tư thế này thật sự quá nhộn nhạo được chứ!
"Đừng lo, không làm gì em cả, không nỡ." Trần Tử Hào kéo tay Hạ Triển qua, hôn một cái trên mu bàn tay.
Hừ hừ, xem như anh có chút lương tâm!
Hạ Triển nhớ tới hồi ức đi vệ sinh cực kỳ bi thảm sáng nay!
Thật sự là đau đến khiến người ta hận không thể tự sát được chứ!
"Trần Tử Hào, tên đại hỗn đản này! Tôi nguyền rủa cơ vòng của [beep] anh biến mất!" Hạ Triển vừa bạo cắn máy giặt vừa mắng to.
"Bảo bối, anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ rất ôn nhu mà." Trần Tử Hào luôn luôn khốc suất cuồng bá duệ ngồi xổm trước cửa nhà vệ sinh hảo ngôn hảo ngữ an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!