Edit: Cực Phẩm
Tuyệt nhất chính là hương vị thơm ngon của dừa chậm rãi khuếch tán, làm biến mất không ít ác cảm vừa ăn bướm lúc nãy.
Vật nhỏ Hạ Thiên này thật ra rất đáng yêu! (Nếu như không hắc thì tốt rồi!) ( ̄д ̄)
Nhất thời Cố Viêm bị biểu hiện giả dối mê hoặc, ôm gối trở mình nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Hạ Thiên mặc áo ngủ nửa tay và quần đùi, chân vểnh lên ghé vào trên gối nhắn tin, cái miệng nhỏ nhắn khả ái dẫn ra một độ cung vui vẻ, hai bàn chân trắng nõn trái đung phải đưa, thường thường cọ đến hai đầu gối của Cố Viêm.
Thật ra, đối với Hạ Thiên – tư duy quanh năm suốt tháng đắm chìm trong nhị thứ nguyên [1] mà nói, có thể cùng người yêu đơn giản nằm chung một chỗ ngủ mỗi ngày liền cảm thấy thoả mãn được chứ, cho nên đến bây giờ cũng không làm thêm hành động gì khác nữa, nhiều lắm chỉ là sờ cơ bụng thôi!
[1] Nhị thứ nguyên: trong giới ACGN dùng làm một loại xưng hô, chỉ thế giới không có thật.
Sau này khi biết rõ thuộc tính này của Hạ Thiên, Cố Viêm cũng đành lòng phải tuỳ hắn.
Dù sao tôn nghiêm của ma vương điện hạ cũng sớm hóa thành phấn vụn rồi… Lợn chết không sợ nước sôi chính là nói Cố Viêm đấy.
Huống hồ nếu cả gan dám phản kháng lời nói của Tiểu Hạ Thiên, thì hắn sẽ bị hắc mất một lớp da đó!
Tuyệt đối làm được! Tiểu bại hoại kia!
Mười phút trôi qua, Hạ Thiên vẫn siêng năng nhắn tin mà không phải quấn quít lấy Cố Viêm như thường ngày, chính là nhu thuận ngốc manh quấn lấy Cố Viêm ngủ y như gấu Koala!
"Khụ… Làm sao còn chưa ngủ nữa?"
Cố Viêm kỳ quái hỏi.
"Làm ồn đến anh Cố Viêm à? Ngại quá." Hạ Thiên le lưỡi, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà là dùng chăn mỏng quấn mình thành một viên tiểu man đầu (bánh mì nhỏ).
Mặc dù không có ánh sáng, thế nhưng âm thanh cạch cạch nhấn phim vẫn vang lên liên tục trong phòng ngủ yên tĩnh tối đen, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng cười kìm nén của Hạ Thiên.
"Anh nói, không phải ngày mai em còn phải đi học à?" Cố Viêm im lặng một lúc, vẫn có chút lưu tâm nhấc chăn lên một góc nhỏ, tò mò nhìn màn hình điện thoại.
"Đúng thế, còn phải dậy sớm nữa."
Tiểu Hạ Thiên ngáp một cái, nhét điện thoại dưới gối, lẩm bẩm:
"Mai đến trường cùng học trưởng gặp mặt trò chuyện thì tốt quá… Ngủ ngon, anh Cố Viêm."
Sau đó, Tiểu Hạ Thiên liền kéo một cánh tay Cố Viêm qua ôm vào trong ngực, dùng mặt cọ cọ, rồi nhắm mắt lại thoả mãn ngủ.
Một ánh trăng yếu ớt, Cố Viêm nghiên cứu một hồi khuôn mặt đang ngủ hạnh phúc dào dạt của Hạ Thiên… Càng nhìn càng thấy có vấn đề!
Oa? Ấy ấy? Mới vừa rồi có nhắc từ Học trưởng? Chẳng lẽ tiểu bại hoại này cùng học trưởng nói yêu đương… Con mẹ nó, cuối cùng bản ma vương có thể giải thoát rồi sao?
(Chảy nước mắt vui sướng!) ε(┬┬﹏┬┬)3
Chuyện này thật đáng chúc mừng!
Vì vậy, Cố Viêm hắng giọng một cái, hắc hắc cười khan hai tiếng, còn run rẩy làm một cái nắm tay thắng lợi trong bóng đêm!
Tâm tình thật tốt! (Lăn lăn lăn!) ~(~o ̄▽ ̄)~o... o~(_△_o~)~
Ngày hôm sau, lúc Cố Phong gần đi, Hạ Lạc lại thần kỳ kiếm tới một đống hành lý muốn hắn mang đi.
"Lần trước cư nhiên em quên chuẩn bị cho anh máy ép trái cây." Hạ Lạc áy náy cúi đầu nhỏ.
"Phải uống nhiều nước trái cây tươi nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!