Edit: Cực Phẩm
[1] Manh: đáng yêu, dễ thương. Thấy để manh hay hơn mình để từ gốc.
"Hu hu hu, đau lòng quá, anh làm sao có thể đối xử thô lỗ với em họ nhỏ nhắn như đoá kiều hoa này thế được. À mà em có thể dọn đồ đến chỗ anh thuê ở được không?" Hạ Lạc rất có tâm cơ đem vấn đề mấu chốt giấu sau một tràng lời nói lảm nhảm.
Được em gái mi!
Hạ Triển cực kỳ sắc bén nghe ra vấn đề mấu chốt, sống Hạ Lạc yêu quái nhiều năm như vậy, cực kỳ hiểu rõ mấy món mánh khoé này của em họ mình.
"… Em chỉ muốn dọn đến ở cùng với anh thôi mà."
Hạ Lạc uỷ khuất nói.
"Cũng được, vậy để anh nói Cố Phong dọn về phòng ngủ ở, cho em đến ở chung luôn." Hạ Triển đốt điếu thuốc, thong thả nói.
"Anh làm sao có thể làm thế được!"
Hạ Lạc cực kỳ hoảng sợ. Có cảm giác sợ hãi vì suy nghĩ bị người khác nhìn thấu.
"Em cho dù thích đến thế nào cũng không thể vội vàng như thế! Thế còn ra thể thống gì nữa?" Hạ Triển chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)!
Em trai nhà mình trước giờ tầm mắt luôn cao đến doạ người, cũng chẳng hiểu thế nào liền biến thành giống bây giờ, tuy rằng Cố Phong thật sự rất ưu tú, nhưng dù sao cũng chưa rõ tính hướng người ta, cứ hãm quá sâu như bây giờ sau này có hối hận cũng không kịp.
Anh… Kết thúc cuộc nói chuyện, Hạ Lạc ủ rũ cúi đầu, trong lòng một mảnh thê lương — Đã ba ngày trôi qua rồi, thế nhưng anh tuấn học trưởng lại bặt vô âm tín! Mà mình cũng không có cơ hội lại gần anh ấy, cứ thế này thì hỏng bét hết!
Kịch bản đã soạn đến lúc này rồi, nhất định cần có một bước chuyển mới!
Ví dụ như Hạ Lạc ở trên đường bằng phẳng bị té gãy chân!
Sau đó Hạ Triển mặt lạnh đệ khống (yêu thương em trai) lòng như lửa đốt mang Hạ Lạc về phòng mình thuê chăm sóc.
Nhưng mà Hạ Triển nhật lí vạn ky (nhiều việc) không có thời gian chăm sóc em trai nên giao việc này cho bạn cùng phòng anh tuấn.
Rồi sau đó nữa Hạ Lạc cùng bạn cùng phòng anh tuấn ba ba ba!
Tuy rằng khúc giữa có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó nhưng như thế thì có quan hệ gì đâu?
Hạ Lạc ngồi bên mép giường, nhìn qua nền xi măng phía dưới nghiêm túc xoa xoa cằm.
Nếu như không phải phì tử (tên mập) lão tam đột nhiên chạy ùa vào có lẽ Hạ Lạc đã rớt xuống!
"Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!" Lão tam hoảng hốt la to, hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.
Làm sao vậy? Hạ Lạc hoảng sợ, nghĩ thầm có phải là ai bị té gãy chân không đây…
"Tạ Nguyên bị gãy xương đùi đưa vào bệnh viện rồi!" Lão tam nói.
Hạ Lạc run một cái, biết vậy đừng nói ra…
Mẹ nó, cái này không phải là bị lão tử nguyền rủa chứ?!
Tuy rằng Tạ Nguyên gãy chân cực kỳ đúng lúc, thế nhưng Hạ Lạc không để ý đến, hỏi rõ lão tam là bệnh viện nào liền đón xe đến.
Tuy rằng tính cách Tạ Nguyên có hơi lãnh đạm nhưng con người cũng không đến nỗi nào. Mấy ngày Hạ Lạc mượn cớ bị thương cúp học ở trong phòng ngẫm nghĩ nhân sinh đều là Tạ Nguyên mang cơm cùng tập vở đến cho hắn, người cực kỳ thiện lương đó!
Chậc chậc, thật sự là người tốt sống không lâu, tai hoạ theo ngàn năm nha.
Hạ Lạc ngồi trong taxi ưu thương nhìn đô thị coi trọng vật chất bên ngoài rồi cảm khái thật sâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!