Edit: Cực Phẩm
Sau khi ăn xong nửa cái sủi cảo, Hạ Triển cảm thấy cả người mình đều không ổn, bất quá chỉ số EQ đáng thương của Hạ Triển chắc chắn sẽ không hiểu rõ loại cảm giác không ổn này từ đâu đến, vì vậy hắn liền thô lỗ cộc cằn đuổi Trần Tử Hào đi.
"Anh đi được chưa? Bây giờ, ngay lập lức." Hạ Triển hung ác trừng Trần Tử Hào.
Vì sao? Trần Tử Hào vô tội dựa vào sô pha, ngay cả lông mi cũng không động một cái, hoàn toàn không đem Hạ Triển để vào mắt!
"Bởi vì đây là nhà — tôi."
Hạ Triển lạnh lùng cười, cả người đều vô cùng lãnh diễm!
Trần Tử Hào quan sát Hạ Triển trên dưới một vòng, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
"Em làm sao mà giống mười bảy năm trước như thế chứ… Vóc dáng nhỏ nhắn, suy nghĩ con nít."
Có ý gì?
Hạ Triển căm tức nhìn Trần Tử Hào, đang rất muốn phun trào hắc khí.
Mười bảy năm trước lão tử mới năm tuổi được không nào! Làm sao có thể so với hiện tại giống nhau được!
"Năm ấy tôi mười lăm tuổi, có một lần cha em nói tôi vào trong nhà giúp khuân vài thứ, kết quả tôi vừa bước vào trong nhà đã bị em dùng món đồ chơi súng máy đánh tới."
Trần Tử Hào lộ ra nụ cười xấu xa nói:
"Tôi hỏi tại sao em muốn đánh tôi, sau đó em liền dương dương đắc ý nói:"Bởi vì đây là nhà — tôi
", lúc đó em còn thiếu một cái răng cửa, nói chuyện cũng lọt gió vào."
Dứt lời, Trần Tử Hào hài lòng đứng dậy rời đi.
Lúc gần đi còn như dỗ em bé năm tuổi vỗ vỗ đầu Hạ Triển.
Vỗ vỗ đầu Hạ Triển!!!
Hạ Triển tê tâm liệt phế nhìn bóng lưng chỉ cao khí ngang của tình địch rời đi!
Tức giận đến nói cũng không nói được!
Con mẹ nó, ngày hôm nay rốt cuộc là ngày mấy?
Vì sao ai cũng bùng nổ tạo ra lịch sử đen tối vậy hả?
Tuy rằng Tiện Nhân A chui vào làm trở ngại rất lớn đến kế hoạch của Hạ Triển, nhưng Hạ Triển cảm thấy điều đầu tiên trong bài viết đã hoàn thành một cách hoàn hảo rồi!
Vì vậy, sau khi đỡ Tạ Nguyên cả người lung lay bay trong gió về phòng, Hạ Triển tự giam mình trong phòng bắt đầu nghiên cứu bài viết ngày đó.
Điều thứ hai trong bài viết như sau:
"Ở trong không khí se se lạnh ban đêm, dẫn cậu đến ngoại ô ngắm sao, khi cậu thấy lạnh thì dùng áo khoác mình ủ ấm cho cậu, sau đó chỉ cho cậu xem một vì sao băng lướt qua."
Hạ Triển buồn rầu sờ sờ cằm, cảm thấy độ khó của cái này quá lớn!
Bên kia, tiệc sinh nhật đã kết thúc, một đám hài tử uống bia rượu say đến nằm lăn đầy đất.
Hạ Lạc tuy tửu lượng rất kém nhưng cũng uống một chút, khuôn mặt đỏ bừng nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế salon.
Còn Cố hoả hoả vì nỗi lòng không tốt nên đương nhiên uống không ít, lúc này đang khoanh chân uy nghiêm ngồi trên bàn, nỗ lực đem phần bánh sinh nhật còn dư nhét vào túi quần anh trai, muốn len lén mang đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!