Chương 2: Ném đồ Lung tung cực kỳ cực kỳ tiện!

Edit: Cực Phẩm

Thế mà hắn lại đặt mông ngồi ngay trên một đôi giày.

Nhưng trọng điểm không phải là đôi giày, mà là cái đinh giày!

Hơn nữa đế giày lại còn hướng lên trên!

Tuyệt đối là một kẻ xấu xa ti tiện trả thù xã hội cố ý để giày ở đây làm ám khí!

A… Hạ Lạc đau đến tê tâm liệt phế, nhưng mà trong mông lung hai mắt ướt nhoà, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Cố Phong. Vì vậy Hạ Lạc dùng hết sức khống chế biểu tình, từ hình ảnh

"mặt nhe răng nước mắt giàn giụa" thành hình ảnh

"điềm đạm đáng yêu thoi thóp"!

Thật sự là đau muốn chết a a a! Đau đến sâu thẳm trong tim luôn a a a!

Nhưng mà lúc này Hạ Triển lại hài lòng vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng mà nói: Ai nha, trượt tay.

Một bên trong lòng oán hận nghĩ: Tiểu tiện nhân không hổ là học diễn xuất, giả bộ mà giống y như thật vậy.

… Mau tới đem em họ đáng thương của tôi đỡ dậy đi!

Hạ Lạc đau đến không thở được, ngay cả muốn nói cũng nói không được.

Cố Phong cười như không cười liếc Hạ Triển, chợt nhíu mày nói:

"Cậu cố ý trượt tay đúng không?"

Hả? Cậu nói cái gì? Hạ Triển lại càng hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc phủ nhận, dối trá đến mức không thể dối trá thêm nữa.

Thấy Hạ Triển không có ý muốn giúp đỡ, Cố Phong thở dài, chạy đến chỗ Hạ Lạc vươn tay ra, vẻ mặt áy náy nói:

"Bạn anh không cẩn thận, thật xin lỗi, em có đau ở chỗ nào không?"

Thật sự hỏi như thế, hoàn toàn giống y như trong kịch bản!

Hạ Lạc trong lòng âm thầm nắm tay! Sau đó cười quyến rũ so với khóc còn khó coi hơn, nức nở nói: Mông em đau…

Ớ… Cố Phong không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời thế này, nhưng nhìn đến dưới mông Hạ Lạc, mặt Cố Phong liền trắng bệch, vì vậy y chang như kịch bản, Cố Phong ôm Hạ Lạc theo kiểu công chúa vào ngực, không nói hai lời liền chạy như điên đến phòng y tế, nhưng chạy được vài bước, mặt của Hạ Lạc đỏ như táo kéo cổ áo Cố Phong, nhẹ giọng nói: Rút nó… ra đi.

Rút cái gì?

Vẻ mặt Cố Phong vừa mờ mịt lại vừa lo lắng, nhìn qua vô cùng đẹp trai.

Đẹp trai đến độ Hạ Lạc không có cách nào mở miệng nói cho hắn biết — Cái đinh chết tiệt kia vẫn còn cắm ở trên mông lão tử a a a!

Ông trời ngươi vô tình!

Ngươi ác độc! Ngươi cố tình gây sự!

Thế nhưng Cố Phong nhanh trí liền biết vấn đề ở đâu.

Đầu tiên, hắn tỉnh táo khống chế biểu tình của mình, sau đó nghiêm túc an ủi nói:

"Rút ra sẽ chảy máu đấy, em gắng chịu một chút."

Hạ Lạc cả kinh sợ hãi, nghĩ thầm đúng là như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!