Chương 17: Ảnh đế tỏ tình cực kỳ cực kỳ hung!

Edit: Cực Phẩm

Trong nhà, Cố Phong vẫn đang ngồi trước laptop trò chuyện trên QQ, Hạ Lạc đầy một bụng hiếu kỳ!

Bình thường anh ấy không thường nói về em trai mình, khiến cho Hạ Lạc rất nhanh liền quên đi anh ấy còn có một em ruột, nhưng thế nào mà hôm nay trò chuyện nhiều như thế?

Vì vậy, Hạ Lạc rất có tâm cơ giả dạng cúi lưng cầm quả táo lên, mắt liếc qua màn hình.

Nhưng ngay cả một chữ cũng chưa kịp nhìn, Cố Phong liền giơ tay tắt màn hình, sau đó tự nhiên lưu loát vươn vai xoay thắt lưng, một bộ dáng vọc máy tính mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi!

Quá giả tạo!

Thật sự quá giả tạo!

Hạ Lạc đứng ở góc độ của một ảnh đế sâu sắc phê phán kỹ xảo biểu diễn của diễn viên áo rồng Cố Phong!

Sau đó sờ sờ quả táo trong tay, rất não tàn đặt lại chỗ cũ.

… Thật sự không có thích ăn táo đâu!

Trong nội tâm hai người mỗi người một mục đích mắt to trừng mắt nhỏ!

Đều cảm thấy đối phương thật quá dối trá!

"Em cảm thấy quả táo kia nhìn đẹp mắt thật đó!" Hạ Lạc im lặng một chút, lung tung giải thích.

Ừ, nhìn rất đẹp. Cố phúc hắc bình tĩnh gật đầu, nửa cười nửa không nhìn Hạ Lạc.

Thời điểm này giải thích liền thua!

"A… Mệt quá, tớ muốn đi ngủ quá." Đang lúc hai người xấu hổ, Tạ Nguyên vừa ngáp vừa lầm bầm lầu bầu nói.

Khuya ngày hôm qua mới viết xong kịch bản, lại đi học cho đến trưa, đương nhiên buổi chiều sẽ mệt rã rời.

"Trùng hợp quá, tớ cũng muốn ngủ!"

Hạ Lạc vèo một cái vọt đến bên Tạ Nguyên, đỡ cậu về phòng ngủ.

Hạ Triển đen mặt nhìn hai người rời khỏi, bực dọc lấy ra điếu thuốc cuối cùng, sau đó đem gói thuốc bóp bẹp dí rồi đi ra ngoài mua thuốc!

Mẹ nó, tâm tình vừa rồi mới tốt lên một chút!

Vừa nãy cuối cùng làm cái gì mà vừa về nhà đã buồn ngủ! Làm cái gì!?

Thật là, người trẻ tuổi bây giờ, cũng quá dễ dãi! Xã hội bây giờ, thật quá mục nát! Bây giờ ranh giới cuối cùng của đạo đức, thật quá đi xuống!

Hạ Triển lo âu đến mức tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu [1], hoàn toàn quên đi chính mình, thật sự là vô cùng cao thượng.

[1] Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc: lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.

Thời gian đảo mắt liền đến tối, mười một giờ.

Hạ Lạc đang nằm lỳ trên giường vọc laptop, tuy lên QQ nhưng lại để trạng thái ẩn. Mặc dù có rất nhiều điều muốn hỏi Cố Viêm, thế nhưng Hạ Lạc cảm thấy cái tên không bình thường kia nhất định sẽ không đàng hoàng tự nói cho mình!

Nhưng mà không lâu sau học trưởng sẽ dọn đi, đi công trường ngoại thành thực tập, nếu không thu phục sẽ không có cơ hội nữa.

Tuy rằng cấp trên của Cố Phong là cha Hạ Lạc, nhưng điều này có thể dùng cái lông gì!? Hạ Lạc không thể đi ôm bắp đùi ba mình nói

"Ba ơi, ba nhanh chóng uy hiếp anh ấy nếu không cùng con ba ba ba liền trừ lương ảnh"…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!