Rất nhanh Bạch Du Du cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù sau này cô sẽ sống ở nhà Giang Ninh, được cô ấy nuôi, nhưng điều đó không đại diện cho việc cô có thể nhìn thấy Lục Hàn Chi, dù sao thì làm người đại diện rất bận, Giang Ninh cũng không thể mang thú cưng của mình đi làm, Lục Hàn Chi không có việc gì cùng sẽ không tới nhà người đại diện của anh để tạo tai tiếng.
Huống chi, cô nghe nói tính cách của Lục Hàn Chi rất lạnh lùng, trong chuyện riêng tư cũng rất kín tiếng, ngoại trừ đóng phim, gần như cũng không xuất hiện ở trong bất kỳ chương trình giải trí nào, là một nam thần cấp siêu sao chỉ có thể khiến người khác ngưỡng mộ.
Ảnh đế quá xa xôi, cô là một nhân vật tầm thường… à con mèo nhỏ cũng chỉ có thể ngửa mặt ngắm poster thôi.
Có điều Bạch Du Du vẫn có chút kích động nho nhỏ, dù Giang Ninh không phải là minh tinh, nhưng cũng là người đại diện nổi danh trong giới giải trí, làm thú cưng của người có tiếng vẫn có cảm giác thật đặc biệt.
Chú Giang nhanh chóng cầm chìa khóa xe rời đi.
Giang Ninh không bế cô trở lại lồng, trực tiếp đi tắm rửa, đây là lần đầu tiên Bạch Du Du làm mèo có được chút tự do nho nhỏ, nhất thời vui sướng chạy tới chạy lui trong phòng lớn rộng rãi, khi chạy ngang qua tấm poster minh tinh, cố ý ngẩng đầu kêu meo một tiếng với tấm poster của Lục Hàn Chi.
Mau nhìn xem! Tôi là mèo của người đại diện anh đó!
… Má nó tôi cũng sắp thành người bệnh tâm thần rồi đây, Bạch Du Du hưng phấn xong lại thở dài trong lòng.
Thật ra cô tiếp nhận hiện thực cũng rất nhanh, từ nhỏ bao cái khổ cũng trải qua hết rồi, ưu điểm lớn nhất của cô chính là sau khi nếm trải khổ cực vẫn có thể phấn chấn tinh thần tự động viên bản thân. Dẫu sao cuộc sống đã rất khó khăn rồi, nếu không ai yêu thương thì tự mình phải nỗ lực sống cho thật tốt.
Có lẽ ông trời cảm thấy đời trước cô sống quá vất vả, cho nên để đời này cô đầu thai thành mèo an ổn hưởng phúc?
Khi Giang Ninh tắm rửa xong thì đắp mặt nạ lên mặt, đi đường không chú ý dẫm phải cái đuôi của Bạch Du Du đang suy ngẫm về đời người, Bạch Du Du lập tức bị đau đến kêu thành tiếng.
"Ai da." Giang Ninh cúi đầu thấy cô, xách cô đặt lên trên sofa, sau đó ôm ngực nhìn cô.
Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, nhanh chóng ngồi ngoan ngoãn trên sofa, kêu một tiếng với Giang Ninh.
"Chậc, phiền chết mất." Trên mặt Giang Ninh đắp mặt nạ, không chút biểu cảm: "Chị đây cả ngày bận như vậy, còn phải chăm sóc vật nhỏ như em, bố chị nghĩ thế nào vậy, thật sự cho rằng chị thích mèo."
Trong mắt toàn là lạnh nhạt, không còn chút nào sự yêu thương của tâm hồn thiếu nữ khi ôm nó ban nãy.
Bạch Du Du: "..."
Giang tiểu thư, ngài là người đại diện sao? Đậu xanh cái kỹ năng diễn xuất này cũng quá tốt đấy! Không hổ là người đại diện của ảnh đế!
Mặc dù nói như vậy nhưng Giang Ninh cũng không có ý mặc kệ cô, trước khi sắp đi ngủ cũng đổ chút thức ăn cho mèo và nước cho cô, lại dặn dò cô không được đi tiểu bậy rồi mới trở về phòng ngủ.
Chỉ còn lại một mình Bạch Du Du nằm bò trước ổ, ăn xong bữa tối thì cuộn mình thành vòng tròn.
Chủ mới không thích cô.
Bạch Du Du có hơi buồn.
Ngày hôm sau mới vừa sáng Giang Ninh đã rời giường ăn sáng, trang điểm. Bạch Du Du nhìn cô ấy không ngừng bận rộn bằng đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm. Lúc hơn 7 giờ một chút Giang Ninh từ trong phòng ngủ đi ra, lại biến thành người đại diện trang điểm tinh xảo ăn mặc thời thượng, sau đó cầm lấy chìa khóa xe rời đi, lúc gần đi ngay cả liếc mắt nhìn Bạch Du Du một cái không không thèm.
Bạch Du Du ngẩng cái đầu mèo, vẻ mặt mờ mịt nhìn cửa đã đóng lại.
Năm phút sau, Giang Ninh lại quay về, vẻ mặt bực bội đổ nước và thức ăn mèo cho cô rồi lại chỉ tay nói: "Không được tiểu bậy, ngoan ngoãn ở nhà đợi chị."
… Được thôi, ngài là chủ ngài nói gì thì là cái đó.
Kết quả suốt cả một ngày, Giang Ninh cũng không trở về.
Bạch Du Du sớm đã ăn hết thức ăn mèo rồi, đến buổi tối thì đói meo xoay tròn. Cô đã đi vào phòng bếp dạo vài vòng, thế nhưng cho dù có đồ có thể ăn được, cô cũng nhảy không tới để ăn được.
Thẳng đến khi sắp 12 giờ đêm, cuối cùng lGiang Ninh cũng trở về.
Bạch Du Du vốn đói đến không muốn nhúc nhích, nghe thấy cô ấy trở lại vẫn đứng dậy đi tới cửa, Giang Ninh vừa gọi điện thoại vừa đi vào cửa, thay dép lê lại thiếu chút nữa dẫm lên cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!