Chương 27: Bà thử nói thêm một chữ nữa xem?

Đáy mắt anh Tô Anh nhìn không ra là giận hay không, vậy nên bị anh hỏi như vậy, lời bị mắc kẹt trong cổ mấy giây.

"Bởi vì anh là người của Tân gia, cho nên em hối hận vì đã gặp được anh?

"Cô ngẩng đầu lên, không một tia do dự,"Đúng.

"Phút chốc anh cười lên, khóe môi có mấy phần tà khí, tại bên tai cô ôn nhu mở miệng,"Ngoan, thu hồi chữ này đi.

"Thanh âm kia quái dị khiến người ta rùng mình, thân thể cô run lên, nhịp tim càng đập nhanh hơn."Hửm?" Âm cuối nhẹ nhàng truyền vào tai cô, khiến toàn thân cô trở nên tê dại.

"Không có khả năng.

"Cô tựa hồ tức giận, tức anh, cũng tức chính mình kiềm lòng không được. Âm thanh cô trở nên hung hãn,"Anh đừng mơ tưởng lại đùa bỡn tôi."

"Đùa bỡn?" Anh cười cười, thực cảm thấy từ này có phần mới mẻ, tay anh mạnh bạo đặt sau thắt lưng cô, lòng bàn tay siết chặt, thân thể mềm mại liền dán chặt vào người anh.

Thân thể anh có chút nóng rực không chịu nổi, khí nóng nhanh chóng thấm vào da thịt khiến toàn người cô mềm nhũn, càng bị anh ôm chặt chẽ hơn.

Ánh mắt anh dời xuống, tìm được dấu hôn trên xương quai xanh, môi mỏng dán lên, theo chiều dần đi xuống, trên mảng da thịt trắng nõn tiếp theo đặt xuống vài nụ hôn nhẹ, cuối cùng dừng ở nụ hồng cao ngất kia, môi lưỡi hơi ngậm vào, cách một lớp vải vóc dùng răng cắn giây lát, người con gái khó chịu "hừ

"một tiếng. Anh hài lòng buông ta, dám môi vào tai cô, liếm nhẹ, hỏi:"Có phải hay không chỉ có đùa bỡn triệt để, em mới có thể ngoan ngoãn một chút."

Cô quá sợ hãi, dùng sức đẩy người đang kề sát mình ra, lần này anh không có kiên trì nữa, mặc cô giống như con mèo nhỏ nghịch ngơm từ chỗ anh chạy đi, chỉ vài bước đã thấy cô chạy đến cửa phòng bao, trong khoảnh khắc cầm chặt tay nắm cửa kia, ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông nửa dựa trên bàn ăn, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú cô.

Ánh mắt kia trong giây lát khiến tim cô trùng xuống, khóa cửa giống như là biết cô lúc này tinh thần không tập trung, cô vừa run tay vừa không mở được cửa.

Người đàn ông thấy vậy liền chậm rãi đi tới, thay cô thuần thục mở khóa ra, liền ngay lúc âm thanh mở khóa vang lên, cô nhanh chóng mở cửa, cơ hồ là chạy trối chết.

Cô biết mình không giỏi định hình phương hướng nên chỉ có thể chọn bừa một hướng mà chạy thôi, giày cao gót giẫm lên sàn vang lên những âm thanh gấp rút, ngay cả cô cũng không xác định được đến tột cùng vì cái gì mà bối rối, chỉ là tuân theo tâm ý muốn chạy trốn khỏi nơi này thôi.

Điện thoại vang lên nhiều lần, cô lấy ra xem, tất cả cuộc gọi đều là Tân Viện.

Sau khi không để ý mà cúp máy, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy phía xa xa bóng người phụ nữ đứng đó cau mày, cô nắm chặt điện thoại.

Thời khắc quay người liền đụng vào người phía sau.

"Thật xin lỗi.

"Người kia cất tiếng gọi,"Tô tiểu thư.

"Tô Anh chậm rãi ngẩng đầu, chờ nhìn cho rõ bộ dáng người kia, theo phản xạ có điều kiện liền lùi ra một bước,"Là anh.

"Chính là người đàn ông trẻ tuổi trong phòng bao lúc trước. Người đàn ông để ý hành động lùi về sau của cô, ánh mắt lại dò xét toàn bộ người cô không chỉn chu, phía sau mắt kính đôi mắt mang theo ý cườ,"Cần tôi giúp gì không?

"Ngữ điệu cô lãnh đạm cự tuyệt,"Không cần.

"Anh ta cũng không để ý tiểu cô nương giở tính kiêu ngạo, một lòng nói:"Tôi đưa cô ra ngoài.

"Tô Anh bất động. Động tác anh cường thế đem áo khoác trong tay choàng trên người cô, không chờ cô mở miệng cự tuyệt, một câu nói liền chặn đứng lời của cô."Bây giờ cô còn có lựa chọn nào khác sao?

"Tô Anh hơi kinh ngạc, nhưng nhớ đến thanh âm bén nhọn của Tân Viện dường như vẫn còn phảng phất bên tai, nội tâm cô càng loạn lên, thực sự không muốn nhìn thấy bà ta. Vậy nên cho dù một mặt cô khó chịu nhưng cũng không mở miệng từ chối, ngoan ngoãn đi theo sau lưng người đàn ông. —— Tống Đĩnh Ngôn đẩy cửa phòng bao ra, cả căn phòng lớn như vậy thế nhưng cũng chỉ còn một người, người đó thấy anh vào cũng không lấy gì làm kinh ngạc,"Ngồi đi.

"Đúng như anh dự đoán, người đó đích xác là đang đợi anh."Không cần." Anh lạnh giọng nói, "Tôi không phải đến cùng bà ôn chuyện."

"Anh dĩ nhiên không phải." Tân Dật đứng lên, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng không có lấy một tia phật ý, nụ cười vẫn trang nhã như cũ, "Thời gian của anh, đều cùng tiểu tao hóa kia dính lấy nhau, đâu còn nhớ rõ thân phận của mình.

"(Tiểu tao hóa: Lẳng lơ, hư hỏng. *Thấy khá hợp lí nên mình vẫn để như vậy) Anh không vui nhíu mày, bị ba chữ hời hợt"Tiểu tao hóa" của người phụ nữ làm cho khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!