Chương 25: (Vô Đề)

Cô thà ch. ết cũng muốn rời xa anh.

Nhưng cảnh sát ngay lập tức đưa cho anh một bức ảnh: "Anh Lục, chúng tôi đã điều tra, chiếc xe lăn này có vẻ là do anh tự tay làm cho vợ mình, độc nhất vô nhị ở Quận Thành. Nó được tìm thấy gần thi thể, mà vợ anh, phải chăng đã mất tích vài ngày nay rồi…"

"Không, không phải cô ấy, tôi không đi."

Hai mắt Lục Thiên Dã đỏ ngầu, hít sâu một hơi, trợn trừng nhìn những cảnh sát: "Tịch Tịch chỉ đang giận dỗi tôi thôi, cô ấy sẽ quay về. Cô ấy không mất tích, cô ấy chỉ đang trốn tôi. Tôi sẽ tìm được cô ấy."

"Anh..." Lục Kiều vừa khóc vừa níu lấy anh: "Chúng ta đi xem thử đi! Chị dâu đã mất tích mấy ngày rồi, chiếc xe lăn này lại là do chính tay anh làm, có lẽ... thật sự là chị ấy."

Lục Kiều không kìm được mà bật khóc.

Nhưng Lục Thiên Dã lập tức hất tay cô ấy ra, đôi đồng tử mở to: "Không thể nào, tuyệt đối không phải Tịch Tịch. Chúng tôi yêu nhau như vậy, làm sao cô ấy nỡ bỏ tôi mà ch. ết? Không thể nào, chắc chắn không thể..."

Nhưng nói đến đây, nước mắt anh lăn dài.

Tịch Tịch của anh, thật sự đã ch. ết rồi sao?

Thật sự bỏ lại anh, không cần anh nữa sao?

25

Lục Thiên Dã khóc rồi…

Cuối cùng, anh vẫn lảo đảo theo cảnh sát đến nhà xác…

Trước cửa nhà xác, Lục Thiên Dã mất kiểm soát, bóp chặt cánh tay của Lục Kiều: "A Kiều, cô ấy sẽ không ch. ết, đúng không? Người ở bên trong, nhất định không phải cô ấy, đúng không?"

Lục Kiều nghẹn ngào không thể thốt ra lời nào.

Câu trả lời nằm bên trong…

Cảnh sát mở cửa nhà xác, một thi thể lạnh lẽo cô đơn nằm trên bàn, toàn thân được phủ bằng một tấm vải trắng.

Lục Kiều đỡ lấy Lục Thiên Dã, từng bước lảo đảo tiến vào phòng xác, yết hầu anh liên tục chuyển động, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt.

Nữ pháp y bên trong nhìn Lục Thiên Dã: "Các anh là người nhà?"

Trong lúc nói, tay bà ấy đã định vén tấm vải trắng.

Lục Thiên Dã lập tức nắm lấy cánh tay của nữ pháp y, mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn ngào: "Tôi... tôi tự làm..."

Nữ pháp y dừng tay lại.

Ngón tay thon dài của Lục Thiên Dã run rẩy cầm lấy tấm vải trắng, ngón tay tái nhợt, miệng lẩm bẩm: "Tịch Tịch sẽ không ch. ết, đây nhất định không phải Tịch Tịch, chắc chắn không phải cô ấy."

Nhưng ngón tay anh run rẩy quá mức, ngay cả Lục Kiều cũng đang run lên.

Tấm vải trắng dần dần được vén lên…

"Ọe!" Bất chợt, Lục Thiên Dã dừng tay, Lục Kiều đã không kìm được mà nôn mửa liên tục, vừa nôn vừa khóc: "Chị dâu, Tịch Tịch, em xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tịch, Lục Thiên Dã lại không khóc, dù nỗi đau khôn cùng đang quấn lấy trái tim anh, như một tảng đá lớn đè chặt.

Nhưng anh lại bật cười, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Tịch.

Tay cô đã cứng đơ, lạnh buốt đến đáng sợ.

Anh cười: "Tịch Tịch, cuối cùng anh đã tìm thấy em rồi, anh biết mà, em sẽ không rời xa anh. Dậy đi, mau dậy đi, chúng ta đã hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc, anh sẽ đưa em đi ngắm mặt trời mọc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!