Chương 19: (Vô Đề)

"Con hoang, mày đúng là con hoang, mẹ mày chính là tiểu tam…"

Có người lớn tiếng chửi rủa.

Mộ Tô cắn vào tay người đó, lớn tiếng hét lên: "Cháu không phải con hoang, mẹ cháu không phải tiểu tam, dì Lâm Tịch mới là... huhu..."

"Dám cắn tao à." Có người đẩy ngã Mộ Tô.

Mộ Tô ngã xuống đất và khóc lớn.

Tô Nguyệt hoảng hốt, bò đến ôm chặt lấy Mộ Tô, lúc này cô ta mới hoảng loạn, mặt tái mét cầu xin mọi người.

"Xin các người tha cho tôi và con gái tôi, được không? Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi."

Cô ta nói mình sai rồi, nhưng thực ra trong lòng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sai, cô ta chỉ muốn tạm thời đuổi những người này đi mà thôi.

"Tôi biết tôi có lỗi với Lâm Tịch, các người yên tâm, từ nay tôi sẽ không bao giờ dây dưa với Lâm Tịch nữa, xin các người rủ lòng thương, tha cho tôi và con gái tôi được không? Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ..."

"Nó là một đứa trẻ, còn cô thì không."

"Đánh, loại tiểu tam này không thể để yên."

Cơn giận của đám đông không thể nguôi ngoai, một nhóm người lao vào đánh đấm Tô Nguyệt, những lời chửi rủa còn khó nghe gấp ngàn vạn lần những gì cô ta từng xúc phạm Lâm Tịch.

Có người còn đá mạnh vào bụng Tô Nguyệt vài cú…

Chỉ trong chốc lát, Tô Nguyệt cảm thấy bụng đau không chịu nổi, như thể có gì đó đang xé rách bên trong, bên đùi bỗng nhiên nóng hổi, cô ta hoảng sợ hét lên: "Đừng đánh nữa, các người đừng đánh nữa, ai đó cứu con tôi với..."

Lúc này, có người phát hiện Tô Nguyệt đang chảy máu.

"Đừng đánh nữa, cô ta chảy máu rồi..."

"Đánh nữa lỡ xảy ra án mạng thì sao."

"Loại tiểu tam rẻ mạt này, ch. ết cũng đáng đời."

Đang nói, bỗng một bóng người xông vào, là Lục Thiên Dã, đôi mắt anh đỏ rực, lớn tiếng hét lên: "Tô Nguyệt, ra đây..."

Mọi người thấy Lục Thiên Dã, dù giận đến nghiến răng nhưng dù sao anh cũng là chủ tịch tập đoàn Lục Thị, họ không dám đắc tội, tự giác nhường đường cho anh.

Tô Nguyệt nghe tiếng Lục Thiên Dã, đôi mắt tuyệt vọng bỗng sáng lên, cô ta nằm rạp trên đất trong bộ dạng thảm hại, vừa khóc vừa hét: "Thiên Dã, bảo bối, em ở đây, họ đánh em, anh mau cứu con của chúng ta, hình như em đang chảy máu, con của chúng ta..."

"A..."

"Thiên Dã, anh sao vậy?"

Tô Nguyệt hét lên một tiếng thê lương.

Cổ họng của cô đột nhiên bị Lục Thiên Dã bóp chặt, anh dùng lực mạnh đến mức khớp xương trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, như muốn nuốt sống cô ta: "Tôi đã nói với cô, cả đời này không được quấy rầy Lâm Tịch, tại sao cô lại gửi những tin nhắn khiêu khích đó cho cô ấy?"

19

Cơn giận từ lồng ngực của Lục Thiên Dã dồn hết vào đầu ngón tay.

Anh bóp chặt cổ Tô Nguyệt, như thể muốn bẻ gãy cổ cô ta.

Mặt Tô Nguyệt đỏ bừng vì nghẹt thở, không thể thở nổi, chỉ có thể chịu đựng cơn đau, run rẩy đưa tay ra gỡ ngón tay của Lục Thiên Dã: "Thiên… Thiên Dã… em đang mang thai con của anh mà!"

Cơn đau ở vùng bụng dưới khiến cô ta suýt ngất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!