Lục Thiên Dã không còn đứng vững, đầu óc trống rỗng, anh không nhớ mình đã mở bức thư như thế nào…
Một tờ giấy trắng, chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
"Lục Thiên Dã, anh không yêu đứa trẻ này, nên nó sẽ không đến với thế giới này. Anh không xứng làm ba! Và tôi cũng không thể làm mẹ, chúng ta đều là tội nhân."
Chính những lời này đã khiến anh như rơi xuống địa ngục, trái tim đau đớn đến mức không thể đứng lên nổi.
Những ngón tay thon dài của anh không dám chạm vào chiếc lọ nhỏ ấy thêm một lần nào nữa.
Đó chính là con của anh và Lâm Tịch…
Là máu thịt của anh.
Đôi mắt của Lục Thiên Dã đỏ ngầu, anh gào thét: "Tại sao? Lâm Tịch, tại sao?"
Trên đời này không có gì có thể đánh gục anh, nhưng bây giờ, anh lại bị một chiếc lọ nhỏ đánh gục, thậm chí anh không đủ can đảm nhìn thêm lần nữa.
"Lâm Tịch... sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Ngay cả con, em cũng không cần..."
"Em đang chê anh bẩn sao?"
Lục Thiên Dã bị đả kích đến mức ngồi xổm xuống đất, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài. Anh siết chặt tờ giấy trắng trong tay, ngón tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo, cảm giác lạnh đến run rẩy.
Anh muốn chất vấn Lâm Tịch tại sao lại tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy, nhưng ngay cả cô anh còn không tìm thấy, làm sao mà chất vấn được đây?
Người hướng dẫn hỏi anh: "Thưa anh, vật này anh có mang đi không?"
Anh mơ hồ và bất lực, giống như một đứa trẻ vô phương hướng, nhìn chằm chằm vào người hướng dẫn: "Cô nói xem, tại sao cô ấy lại tàn nhẫn như vậy? Cô ấy rất thích trẻ con, vậy mà ngay cả con của chúng tôi cô ấy cũng không cần..."
"Cô nói xem, có phải cô ấy hận tôi đến vậy không?"
Người hướng dẫn nhún vai, lạnh lùng nhắc lại: "Thưa anh, không thể ở đây lâu. Đồ vật này, anh mang đi hay để lại?"
Lục Thiên Dã không nhớ nổi mình đã ra khỏi bệnh viện như thế nào.
Trong tay anh cầm chiếc lọ nhỏ, bên ngoài không biết từ lúc nào trời đã đổ mưa lớn. Anh cứ thế bước loạng choạng trong mưa, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
"Lâm Tịch, tại sao em không cần anh? Tại sao không cần con của chúng ta?"
"Lâm Tịch, anh sai rồi... Anh thực sự sai rồi. Em quay về có được không?"
Nhưng đáp lại anh, chỉ có những giọt mưa lạnh lẽo.
Còn lúc này, Tô Nguyệt đang kinh hoàng nhìn vào điện thoại.
Hiện tại, trên tất cả các ứng dụng trong điện thoại, tiêu đề tin tức đều là về chuyện cô ta ngoại tình với Lục Thiên Dã…
15
Tô Nguyệt nhìn chằm chằm vào từng bức ảnh trên tiêu đề tin tức chụp cô và Lục Thiên Dã, cô ta hoảng loạn, hoàn toàn mất kiểm soát.
Ngón tay run rẩy lướt qua phần bình luận.
[Trời ơi, Tô Nguyệt này thật là ghê tởm, biết rõ mà vẫn làm kẻ thứ ba. Cả thành phố đều biết Lục thiếu là chồng của Lâm Tịch, vậy mà cô ta vẫn cố cướp.]
[Chậc chậc, các bạn không biết đúng không! Tô Nguyệt này vốn là bạn thân nhất của Lâm Tịch. Năm ngoái, khi Tô Nguyệt mừng sinh nhật, Lâm Tịch còn tới cửa hàng của tôi đặt một chiếc túi Hermès bản giới hạn để tặng cô ta. Một người bạn thân tốt như vậy, mà cô ta lại trở mặt, đâm sau lưng, cướp chồng người ta, còn mặt dày sinh con riêng. Thế giới này thật điên rồ, kẻ thứ ba giờ ngang ngược đến vậy sao?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!