Chuyển ngữ: Puny
Gương mặt của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng như cũ, dung mạo anh khôi ngô tuấn tú, khí chất lãnh đạm, dường như không ăn khớp với tiệm mì Ramen náo nhiệt này, gương mặt vẫn viết đầy chữ tính xấu người lạ chớ động vào, đôi môi mỏng xinh đẹp khó mà lấy lòng vểnh lên, căn bản không nhìn ra sự trào phúng cay nghiệt mới văng ra từ nơi này mấy phút trước, nhưng Thành Dao chưa bao giờ cảm thấy Tiền Hằng đẹp trai như giây phút này.
Qủa là rất đẹp trai.
Vẫn còn có độc, nhưng cái độc này lại làm cho không ai có thể chống lại được.
"Nhìn cái gì? Ăn mì." Tính khí của vị sếp xấu tính vẫn rất tệ, anh liếc nhìn Thành Dao, đảo mắt: "Hay là cô có gì muốn nói?"
"Không... Không có."
Được rồi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiền Hằng ngay cả trợn mắt cũng rất đẹp trai...
"Lần sau cẩn thận, đừng có ngốc ngốc làm tư vấn miễn phí cho người ta."
Mặc dù thái độ lạnh như băng, nhưng không biết có phải là vì vừa húp chén nước mì kia không, mà Thành Dao cảm thấy cả người ấm áp, nhưng trong lòng cô vẫn có tò mò: "Sếp, anh chưa bao giờ nghĩ tới, ngộ nhỡ tôi với cậu ta trước kia quan hệ rất thân thiết, mà anh vừa rồi nói như vậy, sẽ khiến cho tôi rất khó xử rất lúng túng đấy."
Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng: "Bạn thật sự của cô, căn bản sẽ không muốn chiếm tiện nghi của cô như vậy. Huống chi ngay cả phạm vi nghiệp vụ bình thường của cô cũng không biết, càng không biết cô làm việc gần đây, "bạn" tốt biết bao?"
"Cho dù không phải là bạn, vậy lỡ như là người tôi yêu đơn phương lúc cao trung thì sao?"
Tiền Hằng bộc lộ vẻ mặt chán ghét: "Chuyện cũng không phải của bản thân mình, nhưng vì là chuyện của lãnh đạo, để lấy lòng lãnh đạo, mà muốn nhận được lời khuyên pháp lý miễn phí từ chỗ bạn học cũ trước đây, mượn hoa dâng Phật nịnh hót thật tốt, thích cái loại con buôn dầu mỡ này, cô mù rồi sao?"
"..."
"Được rồi, cô trước đây có thể chưa thấy qua việc đời gì, nhưng mà sau này tôi tin cô sẽ tốt thôi."
"Tại sao nói như vậy?"
Tiền Hằng khẽ cười, anh sửa lại cà vạt của mình: "Sau này cô đi làm, sau khi tan ca lại có thể cùng một người xuất sắc như tôi sống chung, nhất định có thể kéo cô nâng cao phẩm vị một chút, cả ngày đều nhìn gặp được tôi, thì đối với cái loại phàm phu tục tử [1] giống như vừa rồi đó, tự nhiên sẽ chướng mắt, mù, rồi cũng sẽ tốt thôi."
[1] Phàm phu tục tử (): chỉ người thường.
"..." Thành Dao nghĩ, thuốc hoạt huyết tim của cô đâu...
"Tôi biết trong lòng cô cũng rất bứt rứt cái đoạn đối thoại đó, nhưng sau này có gặp phải, thì mạnh mẽ từ chối." Tiền Hằng dừng một chút, mới nói tiếp, "Nhớ, cô là một luật sư, cô là chiến binh, đối với tất cả những chuyện không hợp với quy định, thì đều lớn tiếng nói không."
Lần này, Thành Dào dùng sức gật đầu.
" "Học Đại học Luật khoa chính quy bốn năm, ước chừng là 35040 tiếng; luật sư thực tập một năm, ước chừng là 86760 tiếng, mỗi một luật sư, ít nhất trải qua 43800 tiếng như vậy, mới có thể nhận được bằng luật sư". Thời gian là phí tổn lớn nhất của mỗi luật sư chúng ta, bất luận là cô, hay là tôi, mỗi ngày cũng chỉ có 24 tiếng, tư vấn miễn phí cho những người này một phút, chính là lãng phí một phút sinh mệnh, thời điểm mỗi phút mỗi giây trôi qua, đều không thể sống lại."
Thành Dao bắt đầu cảm thấy kính nể, cô nhận được bài học nói: "Lần sau tôi sẽ từ chối thật tốt."
Tiền Hằng nhướng mày: "Tại sao phải từ chối thật tốt? Người không tôn trọng giá trị công việc của luật sư chuyên nghiệp, tại sao phải tôn trọng bọn họ? Cho tôi thái độ ác liệt mà từ chối!"
"..."
"Đây là mì sợi xương cá Hokkaiido, mời từ từ dùng!"
Nhưng vào lúc này, người phục vụ bưng lên một tô mì, Thành Dao ngẩn người, mới ý thức tới, bát này là Ngô Thần gọi lúc nãy.
Vì để tiếp cận thể hiện mình với vị sếp khó lấy lòng này, Thành Dao vô cùng thức thời mà đẩy tới trước mặt Tiền Hằng: "Sếp, mì sợi xương cá Hokkaiido là gương mặt đặc trưng của cửa tiệm này đấy, để đó phí phạm không bằng anh ăn? Dù sao bình thường anh bận rộn công việc, trăm công nghìn việc, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng!"
"Cô ăn đi."
Thành Dao trong lúc nhất thời có chút cảm động, hôm nay khí chất của Tiền Hằng tới hai mét tám! Không chỉ có giúp mình đối phó bạn học cực phẩm, mà còn biết khiêm nhường, thật là vui buồn lẫn lộn.
Nhưng Thành chỉ vừa cảm động mười giây, liền nghe được Tiền Hằng đối diện nói như chuyện đương nhiên ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!