Chương 34: Sếp, người yêu tương lai của anh nhất định rất hạnh phúc!

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland. wordpress. com

Cũng may ngày thường đều mặc đồ màu đen đi làm, vì vậy khi được thông báo tham dự lễ truy điệu của Đổng Sơn, trang phục của Tiền Hằng và Thành Dao đều phù hợp.

Lúc hai người đến nhà tang lễ tổ chức lễ truy điệu, đã có rất nhiều người tới.

Đổng Sơn là một người làm ăn, khi còn sống vòng bạn bè cũng rộng, đến tham dự lễ truy điệu, ngoại trừ họ hàng bạn bè quản lý cấp cao nhân viên của Dịch vụ ăn uống Chân Vị, còn có bạn thương trường của ông ấy.

Xưa nay có câu nói người đi trà nguội [1], hôm nay Đổng Sơn chết, mạng giao thiệp kỳ lạ này mới bắt đầu xuất hiện đầu mối.

[1] Người đi trà nguội (): là thành ngữ ám chỉ lòng người dễ thay đổi, khi người nắm quyền rời khỏi cương vị, không còn giá trị lợi dụng nữa thì người ta cũng xem nhẹ họ luôn.

Những người thật sự đỏ mắt đau khổ ngập tràn cảm xúc mà đến, ngoại trừ cha già lớn tuổi của Đổng Sơn, thì chính là Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn, còn những người gọi là bạn làm ăn đến tham dự lễ truy điệu, đều coi lễ truy điệu như một buổi giao thiệp xã giao mà thôi.

Mọi người lễ độ khách khí nói một câu "Xin bớt đau buồn" hoặc là "Vĩnh biệt", đưa hai vòng hoa với câu đối viếng tinh xảo, lại tiếp tục đưa một phần tiền biếu tang lễ, lễ độ an ủi đôi câu với người thân của người mất, cũng chỉ dừng ở trách nhiệm một người "bạn".

Cái chết của một người, nỗi đau lớn nhất, vĩnh viễn là để lại cho người thân thiết nhất cũng là người yêu ông ấy nhất.

Trước kia Tưởng Văn Tú bởi vì Đổng Sơn đưa ra tòa ly dị mà bệnh đến không dậy nổi nằm trong bệnh viện, giờ phút này lại gặp đả kích vì cái chết bất ngờ của Đổng Sơn, cả người có thể nói là vô cùng gầy gò, gần giống như một tờ giấy vậy.

Hóa ra Thành Dao từng thấy bà ấy trong video phỏng vấn ở trên mạng, cô nhớ đó là một người phụ nữ chăm sóc khí sắc tốt, mặc dù không tính là đẹp, nhưng ngũ quan cân đối, ăn mặc khéo léo, nhìn vào khuôn mặt kia cũng có thể nhìn thoáng được mấy phần nhanh nhẹn lúc còn trẻ.

Nhưng mà Tưởng Văn Tú hôm nay, một đôi mắt đờ đẫn, cả người mang theo vẻ chán chường. Bởi vì khóc, nên lớp điểm đã trôi đi, lộ ra sắc mặt xơ xác, đôi mắt sưng húp, bà ấy rõ ràng là còn sống, nhưng lại cho người ta cảm giác giống như một cái xác không hồn, mất đi linh hồn mất đi mục tiêu.

Một Đổng Mẫn ngang ngược vẫn luôn được nuông chiều, cũng đã khóc đến khóc không thành tiếng. Hai mẹ con này, cứ như vậy mà đỡ nhau, kiên trì cảm ơn mỗi một người có thể đến lễ truy điệu tiễn Đổng Sơn một đoạn đường.

Đến lễ truy điệu, Tiền Hằng cũng rất trầm mặc, trên mặt anh cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, tỏ ra nghiêm túc mà yên lặng.

Chỉ là lúc vĩnh biệt di thể của Đổng Sơn, anh cuối cùng cũng khẽ thở dài: "Ông ấy là khách hàng đầu tiên của tôi."

Thành Dao ngẩn người.

Môi của Tiền Hằng mím lại thật chặt: "Khi đó tôi chỉ là một luật sư trẻ tuổi mới ra đời, không có kinh nghiệm cũng không có danh tiếng như bây giờ, nhưng mà Đổng Sơn lựa chọn tin tưởng tôi. Tôi cho rằng tôi có thể giúp ông ấy xử lý vấn đề pháp luật gia đình cho ông ấy cả đời."

Người giấu cảm xúc vào bên trong giống như Tiền Hằng, có rất nhiều lời, cũng chỉ đến vài câu rồi dừng, anh nói mấy câu, lại không có tỏ thái độ gì, chỉ là đi theo đoàn người, cùng nhau tặng một bông hoa cúc trắng cho Đổng Sơn.

Nhưng mà Thành Dao không ngốc, mấy câu đó, đủ cho cô ý thức được, nguyên nhân mà Tiền Hằng thà hủy cuộc hẹn trước với khách hàng đối tượng hai tỷ rưỡi, cũng phải tới lễ truy điệu này.

Đổng Sơn là khách hàng đầu tiên của anh, cho dù ngoài miệng từng nói không quan tâm, nhưng mà trong nội tâm, Tiền Hằng mãi mãi cảm kích, anh vẫn luôn nhớ đến phần tín nhiệm mà Đổng Sơn dành cho mình lúc đầu.

Người đời đều nói Tiền Hằng lòng lạnh phổi lạnh, nhưng mà Thành Dao lại cảm thấy, lòng của Tiền Hằng, lột đi vỏ ngoài lạnh như băng kia, bên trong lại chính là ấm áp.

*****

Chỗ đứng của Thành Dao, có thể thấy rõ gò má của Tưởng Văn Tú, trên mặt của bà ấy, chính là cực kỳ bi thương nhưng lại cố nén cảm xúc mà kiên cường, là bi thương đến mức tuyệt vọng tột đỉnh.

Có lẽ thật sự đúng với câu nói đó, con người chỉ có chết rồi, mới có thể biết, ai mới thật sự là người yêu mình. Thành Dao nghĩ, nếu như Đổng Sơn có thể đến xem cảnh tượng này thì thật tốt, ông ấy sẽ biết, mặc dù ông ấy có thể hy sinh và vứt bỏ Tưởng Văn Tú vì cái gọi là tình yêu, nhưng ông ấy đối với Tưởng Văn Tú, lại là cả thế giới.

Sau nghi thức vĩnh biệt di thể, vốn là Tưởng Văn Tú phải tiến hành đọc diễn văn đơn giản với tư cách là người phối ngẫu, nhưng tinh thần của Tưởng Văn Tú đã hoàn toàn không chống đỡ để bà làm những việc này, Đổng Mẫn khóc nhớ nhung cha Đổng Sơn. Sau đó, di thể của Đổng Sơn, do họ hàng thân thuộc của ông ấy hộ tống, do nhân viên nhà tang lễ tiến hành hỏa táng.

Trước lúc đưa di thể đến hỏa táng, Tưởng Văn Tú được Đổng Mẫn đỡ đi đến trước mặt của Tiền Hằng: "Luật sư Tiền, mong cậu có thể chờ tôi, tôi tiễn lão Đổng đoạn đường cuối cùng xong, có vài lời muốn nói với cậu."

Lời thỉnh cầu mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng Tiền Hằng vẫn gật đầu.

*****

Tiền Hằng và Thành Dao chờ ở phòng tiếp khách, bọn họ cũng không phải chờ lâu, chỉ một lát sau, Tưởng Văn Tú được Đổng Mẫn đỡ đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!