Chuyển ngữ: Puny
Chuyện đầu tiên Thành Dao làm sau khi đi ra phòng họp, chính là gọi điện thoại chất vấn Tần Thấm.
"Vịt cái gì?! Đó là sếp của tớ! Cậu rốt cuộc là sao lại hiểu lầm người ta thành vịt!" Thành Dao chỉ còn thiếu khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, "Cậu có biết không, tớ bây giờ bị cậu hại thảm rồi!"
"Không khoa học mà! Rõ ràng tớ nghe được toàn bộ quá trình thương lượng giá của anh ta và người phú bà trung niên đó, làm sao lại biến thành sếp của cậu? Cậu không nhận nhầm người chứ?"
"Cậu thuật lại một lần những gì cậu nghe được lúc ấy với tớ đi."
"Anh ta nói, một giờ thu phí mười ngàn tệ, chưa đủ một giờ cũng tính như một giờ, nếu như hẹn cung cấp dịch vụ ở chỗ khác, thì thời gian trên đường anh ta đi đi lại lại, đều phải dựa theo phí một giờ mà thu, còn nói muốn dịch vụ anh ta, thì phải hẹn thời gian trước, bởi vì khách hàng của anh ta rất nhiều, tiếp không hết." Tần Thấm hét lên, "Không phải là vịt sao? Luật sư các cậu có thể thu phí như vậy sao? Luật sư có tiền như vậy? Luật sư cũng không làm như chó giống cậu sao?
Là ngành dịch vụ, thì có thể mạnh như vậy sao?"
Thành Dao thiếu chút nữa chết xỉu: "Thị trường luật pháp của Trung Quốc, chính là 20% luật sư hàng đầu độc quyền 80% nghiệp vụ, người ta là cộng sự của Quân Hằng, nên thu phí như vậy không có gì sai!"
Lần này Tần Thấm cũng có chút luống cuống: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Cậu đi đi, chi viện thuốc hoạt huyết tim [1] nửa đời sau cho tớ."
[1] Thuốc hoạt huyết tim (): có công năng Hành khí hoạt huyết, trừ nghẽn giảm đau, tăng thêm lưu lượng máu cho động mạch vành, xoa dịu chứng đau thắt ngực. Dùng cho bệnh động mạch vành, chứng đau thắt ngực loại khí ứ, máu tắc.
Thành Dao uể oải cúp điện thoại.
*****
Tiền Hằng không tới tìm cô, nhưng luật sư trong đoàn đội của anh, ngược lại lại chủ động tới chào hỏi với Thành Dao.
"Thành Dao, hoan nghênh em gia nhập tổ hợp vinh hoa phú quý của chúng ta."
"Ơ?"
"Gia nhập đoàn đội của Tiền par, thì chẳng khác nào mở ra một quãng đời mơ mộng với vinh hoa phú quý, chỉ cần làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không thiếu tiền." Nói chuyện với Thành Dao chính là một chàng trai hơi mập, da rất trắng, mang một cặp mắt kính, nhìn khá thật thà: "Tôi tên là Bao Duệ, làm việc ở Quân Hằng bốn năm, em có cái gì không biết, thì cứ hỏi tôi là được.
Đi, tôi dẫn em tham quan công ty chúng ta một chút."
Bao Duệ khá nhiệt tình, người cũng rất có lực tương tác, xem ra rất dễ nói chuyện: "Công ty Quân Hằng của chúng ta, hiện nay tổng cộng có năm vị cộng sự, nhưng chịu trách nhiệm quyết sách chính là hai vị, một vị là Tiền par, còn một vị là Ngô par Ngô Quân, tên của Quân Hằng chính là lấy tên của bọn họ mà đặt, bọn họ là bạn học thời đại học, đều tốt nghiệp từ khoa luật chính quy của học viện A."
Thành Dao có chút bất ngờ, không nghĩ tới Ngô Quân và Tiền Hằng, lại là bạn học với chị gái Thành Tích của cô, cô tò mò hỏi Bao Duệ thời gian tốt nghiệp của Ngô Quân và Tiền Hằng, không phải cùng lần, Ngô Quân và Tiền Hằng là học trưởng của Thành Tích.
"Nhưng trong công ty, em sẽ không thường thấy Ngô par, bởi vì Ngô par là phụ trách nghiệp vụ đối ngoại giao thiệp và truyền thông đại chúng [2] tuyên truyền quan hệ công chúng [3] của Quân Hằng, quanh năm đều chạy ở bên ngoài."
[2] Truyền thông đại chúng (): được hiểu chung là một quá trình có định hướng nhằm truyền đạt thông tin đại chúng tới những đối tượng mục tiêu đại chúng bằng các phương tiện truyền thông đại chúng để phục vụ mục đích đã được đề ra.
[3] Quan hệ công chúng, hay PR
- Public Relation: Theo định nghĩa của PRSA: "Quan hệ công chúng là một quá trình giao tiếp chiến lược, xây dựng mối quan hệ cùng có lợi giữa các tổ chức và công chúng của họ".
"Truyền thông? Quan hệ công chúng?"
Bao Duệ gật đầu: "Đúng vậy, em có thể không hiểu. Thông tục mà nói, thì chẳng khác nào Ngô par ở bên ngoài dắt khách, phụ trách kéo khách và làm tuyên truyền cho công ty chúng ta, để đạt được hiệu quả kéo giá cao, mà Tiền par của chúng ta phụ trách chuyên tâm vào công việc chuyên môn, cảm thấy những việc giao thiệp với khách hàng này quá phiền quá hao tốn sức lực, mà Ngô par lại rất thích những chuyện xã giao này, không thích điều khoản pháp luật khô khan."
Thành Dao bừng tỉnh, cái này chẳng phải cùng một quy luật với tổ chức bán dâm sao? Ngô Quân người mánh khóe mạnh vì gạo bạo vì tiền [4], phụ trách tổ chức giao thiệp với vịt và khách làng chơi, còn Tiền Hằng tính cách xấu xa nhưng kỹ thuật qua cửa ải, cho nên chính là con vịt phụ trách bán dâm. Cái trình tự này đã hiểu nha, cũng là anh ta tự mình nói "bán dâm", cũng không có gì nha...
[4] Mạnh vì gạo bạo vì tiền (): phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.
Cho đến khi giọng của Bao Duệ vang lên lần nữa, Thành Dao rốt cuộc mới ngưng cái suy nghĩ dò xét bên bờ nguy hiểm.
"Chỗ này là khu nghỉ ngơi của chúng ta, mười giờ sáng và ba giờ chiều mỗi ngày đều có giờ nghỉ để giải khát [5], Tiền par đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu rất cao, cho nên tất cả món điểm tâm ngọt giờ nghỉ đều là thương hiệu đắt tiền nhất, ở công ty chúng ta, không uống Starbucks, chúng ta chỉ uống xay, hạt cà phê là Tiền par cho người từ Sumatra [6] chuyên chở bằng máy bay về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!