Chương 2: Sếp, sếp?!!

Chuyển ngữ: Puny

Bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Da mặt của chủ nhà ngược lại là rất dày, loại thời điểm này còn có thể tỉnh táo ba phải:"Dù sao cũng hai phòng một phòng khách, các người gặp nhau cũng là duyên phận, nếu không thì thuê chung đi, tôi sẽ giảm chút tiền thuê nhà cho hai người..." Anh ta vừa nói, vừa giải thích, "Chuyện một nhà hai người thuê này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, tôi gần đây đang ầm ĩ ly dị với vợ tôi đây, vợ tôi đem nhà cho vị tiểu thư này thuê, tôi đây, cũng không biết rõ tình hình, nên liên lạc với vị tiên sinh này..."

Thành Dao lập tức kịch liệt phản đối: "Ở cùng anh ta? Không được! Tuyệt đối không được! Tôi lại không quen anh ta, ở cùng một người đàn ông xa lạ, không an toàn."

Thái độ của người đàn ông đối diện thay đổi 360 độ, đột nhiên cười, anh nhìn chằm chằm Thành Dao nói: "Tôi không có ý kiến, có thể cùng cô này..." Đối phương dừng một chút, khẽ cười nói, "Cùng vị nữ luật sư tinh anh thuê chung, là vinh hạnh của tôi."

Thành Dao:???

Mặc dù là tán dương cô là nữ luật sư tinh anh, nhưng Thành Doa không biết tại sao, luôn cảm thấy vẻ mặt cùng giọng nói này của đối phương, lại khinh rẻ như vậy chứ?

Chủ nhà thấy chuyện đã có thể xoay chuyển, cũng lập tức chuẩn bị nhân cơ hội chuồn đi, trước khi đi còn nhớ ra cái gì đó: "Cô Thành à, cô là luật sự à, vậy có có thể làm vụ kiện ly dị không? Cái đó tôi và vợ tôi ầm ĩ ly dị cũng phải tìm một luật sư tư vấn đây..."

Thành Dao không nói hai lời, hết sức chuyên nghiệp nói: "Anh đây đã hỏi đúng người, công ty luật Quân Hằng chúng tôi, chính là chuyên làm về gia đình, ly hôn, phân chia tài sản, kế thừa di sản, còn có tín thác, bảo hiểm những cái liên quan đến đến chúng tôi có thể nói là chuyên nghiệp nhất trên thị trường, anh nếu có cần, thì gọi điện cho tôi."

Chủ nhà gật đầu liên tục nói cảm ơn, nhưng người đàn ông đối diện lại cười một tiếng.

Thành Dao cũng không thèm để ý anh ta, nhưng đối phương tranh thủ lúc Thành Dao chưa kịp phản ứng, đã xách vali hành lý của mình vào phòng, trước khi đi còn cười cười khiêu khích với Thành Dao: "Cô nếu cảm thấy không an toàn, cô có thể đi ra ngoài thuê phòng." Gương mặt của anh vô cùng anh tuấn, cũng vô cùng thiếu đòn, "Cô không phải là luật sư với mức lương bốn con số sao?

Hay là cô đi bảo vệ quyền lợi đi, đến tòa án khởi tố đi, để cho chủ nhà bồi thường cho cô."

Thành Dao thật là hận đến ngứa răng, chính bởi vì mình là luật sư, nên mới không thơ ngây như người bình thường, gặp phải chuyện gì tổn hại quyền lợi mình, thì đến tòa án khởi tố là xong chuyện. Khởi tố là biện pháp pháp lý bất đắc dĩ nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không đến tòa án. Huống chi sơ thẩm phúc thẩm [1], sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia, mà phán quyết của vụ kiện, cũng kéo dài mấy tháng, có thể còn phải cưỡng chế thi hành, hãm bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, quá không kinh tế rồi.

[1] Sơ thẩm

- nguyên văn là nhất thẩm (): phiên toà đầu tiên,. Phúc thẩm

- nguyên văn là Nhị thẩm (): phiên tòa xét xử phúc thẩm, là thủ tục của tòa án cấp trên xem xét lại bản án bị kháng cáo của tòa án cấp dưới khi nó chưa có hiệu lực pháp luật. Xét xử phúc thẩm nhằm hai mục đích, một là sửa sai bản án, hai là làm rõ và lý giải luật.

Đối phương có lẽ chính là ăn chắc điểm này, lại biết Thành Dao cố kỵ nam nữ thuê chung, dự định cứ như vậy mà cưỡng ép chiếm nhà.

Mình có thể để cho anh ta được như ý sao?

Tất nhiên không thể!

Ai sợ ai chứ! Không phải là một con vịt sao?! Mình còn sợ sao?!

Thành Dao không nói hai lời, xách túi, cũng vọt vào trong nhà: "Thuê chung thì thuê chung." Thành Dao đặt túi lên ghế salon, khí thế nổi lên nói, "Nhưng trước đó có chút điều tuyên bố với anh, đừng đem công việc mang vào nhà."

Đối phương nhíu mày: "Sao?"

Thành Dao hắng giọng một cái: "Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh làm gì."

Đối phương lại không biểu hiện chút mất tự nhiên nào, ngược lại thì rất hứng thú cười cười.

Da mặt này, cũng thật quá dày rồi.

Thành Dao vốn không muốn vạch trần, nhưng chuyện cho tới lúc này, xem ra vẫn phải thẳng thừng một chút: "Anh nếu mang công việc của anh về nhà làm, tôi sẽ tố cáo anh."

"Tố cáo tôi cái gì?"

"Tố cáo anh bán dâm!" Thành Dao nghiêm mặt, "Tôi là công dân tuân theo pháp luật, công việc mà anh làm, tôi cũng thông cảm rằng anh cũng không dễ dàng gì, nếu không phát sinh dưới mắt tôi thì tôi sẽ không xía vào, nhưng tuyệt đối không được ở trong nhà tiếp khách."

"Cô nói tôi bán dâm?" Giọng người đàn ông kia tựa như tức điên rồi, " Tôi? Bán dâm?"

"Được được, phục vụ đặc biệt, được chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!