Chương 16: Đại diện trăng sáng trừng phạt cô?

Chuyển ngữ: Puny

Thành Dao biết rất nhiều vụ kiện ly hôn ầm ĩ mời luật sư, nội tình đều không thể làm cho người ta vui vẻ. Rất nhiều vụ tranh chấp ly hôn, lột cái vỏ ngoài rối ren phức tạp, phơi bày dụng ý xấu cùng ích kỷ nguyên thủy nhất của lòng người. Sự trói buộc của hôn nhân, có lẽ từng có vết tích của tình yêu, nhưng lâu ngày, trong cuộc hôn nhân tính toán, sẽ pha trộn rất nhiều nhân tố không hề đơn thuần.

Nếu như người này không có gì cả, anh sẽ còn yêu cô ấy sao? Anh sẽ còn chọn cô ấy sao?

Lúc tình nồng ý ngọt, không ai tự nguyện hỏi bản thân mình như vậy, cũng không có ai tự nguyện nghĩ đến điểm này, song khi tình cảm hoàn toàn tan vỡ, giữa hai bên đã không còn tình cảm gì, với cái lợi ích trước mặt, vạch mặt, ác ý chửi bởi, hai người đã từng có mối quan hệ thân mật nhất, lúc ly dị lại càng ác ý và oán hận nặng hơn cả người xa lạ.

Bộ mặt thật của hôn nhân, đôi khi rất tàn nhẫn.

Thành Dao luôn biết điều này, nhưng mà sau khi nghe Bạch Tinh Manh kể xong, trong lòng cô khá dao động, cô không nghĩ tới, một người đàn ông, có thể tính toán đến nước này, thận trọng từng bước, từ tình yêu lúc ban đầu, đến cuộc hôn nhân sau cùng, anh ta đều giữ nguyên sự lý trí và mục đích đáng sợ như vậy, bình tĩnh đến mức có thể dùng tình cảm của mình làm tiền đặt cược, thế cho nên lúc ly hôn tiến hành phân chia tài sản, mới có thể không nể tình như vậy.

Cho nên, đây mới là nguyên nhân tại sao Bạch Tinh Manh kiên trì khởi tố lập tức?

Bởi vì hận, bởi vì muốn trả thù, bởi vì không cam lòng, cái cô ấy mong muốn không phải tiền, vì vậy căn bản không muốn chờ công ty của Từ Tuấn niêm yết trên thị trường thành công, cái cô ấy mong muốn có lẽ là, muốn phần tài sản chia được nhờ đóng băng quyền cổ phần, làm cho công ty của Từ Tuấn không thể nào niêm yết thành công.

Bạch Tinh Manh nhìn vẻ mặt của Thành Dao, thở dài một hơi: "Khi đó tôi thích Từ Tuấn, đơn thuần là vì tình cảm ngưỡng mộ, cảm thấy có thể được một người đàn ông có tài như vậy yêu, là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu, nhưng sau đó tôi mới ý thức được, thứ những người đàn ông tài năng thành công thích nhất vĩnh viễn là bản thân. Đàn ông càng thông minh, càng ích kỷ lạnh như băng [1]."

[1] Lạnh như băng: Nguyên văn là lương bạc (), từ ngữ dùng để hình dùng lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế.

Nói đến chỗ này, Bạch Tinh Manh dừng một chút, sau đó cô ấy suy nghĩ, bỏ thêm một câu: "Giống như sếp của cô Tiền Hằng."

Này? Sao lại kéo Tiền Hằng tới?

"Tôi từng hợp tác với rất nhiều luật sư, anh ta là vị luật sư năng lực mạnh nhất, chuyên nghiệp nhất tôi từng gặp, nhưng cũng không có tình người nhất." Bạch Tinh Manh nhún vai, "Anh ta chưa bao giờ quan tâm đương sự đang nghĩ gì, có trạng thái tâm lý gì, anh ta chỉ quan tâm kết thúc vụ kiện, giống như người máy vậy, cẩn thận tỉ mỉ, làm việc hoàn mỹ, ở trong mắt anh ta, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ được trả thù lao khoản tiền lớn nhất là quan trọng."

Bởi vì lời này của Bạch Tinh Manh, trong đầu của Thành Dao cũng hiện ra gương mặt lạnh như băng của Tiền Hằng, anh ấy là người như vậy sao? Không có một chút tình người?

Bạch Tinh Manh hiếm khi nói ra nỗi buồn trong lòng mình ra, bộc lộ hết, tâm trạng đương nhiên cũng tốt lên không ít, cô ấy lại khôi phục loại tự tin hoàn mỹ ở trước ống kính, sau khi xác nhận danh sách chứng cứ với Thành Dao xong, thì cô ấy vén tóc, nói tạm biệt với Thành Dao.

*****

Hôm nay Thành Dao ôm một chồng lớn hồ sơ vụ kiện và tài liệu về nhà, bởi vì lần bộc bạch của Bạch Tinh Manh, làm cô vô cùng đồng cảm với cô ấy, chỉ muốn cố gắng hết sức tranh thủ quyền lợi càng nhiều càng tốt cho người đương sự này.

Kết quả không ngờ tới hôm nay Tiền Hằng tan việc cũng vô cùng sớm, vì vậy sau khi hết giờ làm hai người không thể không chạm mặt nhau, lại ở khoảng cách gần chung một căn nhà.

Lúc Thành Dao đang chần chừ xem có nên chào hỏi sếp hay không, thì Thành Dao mở miệng quý ra.

"Cô suy nghĩ như thế nào?"

Thành Dao ngẩn người, vội vàng báo cáo: "Tôi đã nói chuyện với Bạch Tinh Manh rồi, bản thảo đơn khởi tố tôi đang viết, cô ấy muốn khởi tố ngay lập tức, ngày mai tôi sẽ gửi toàn bộ tư liệu sơ thảo cho anh xem xét, sau đó tôi sẽ tranh thủ đến tòa án nộp tài liệu lập án vào thứ ba tới..."

Tiền Hằng mấp máy môi: "Tôi là hỏi cô, khi nào cô trả khoản bồi thường được liệt kê trong danh sách thiệt hại cho tôi? Chuyện này cô suy nghĩ thế nào?"

"..."

Bạch Tinh Manh nói không sai, Tiền Hằng quả nhiên là người đàn ông không có chút tình người.

Đáng tiếc người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, gương mặt Thành Dao lập tức chuyển qua đau khổ, quyết định đánh bài bi thương: "Sếp, tiền lương của tôi bao nhiêu anh cũng đã biết, nếu anh sẵn lòng xóa bỏ khoản tiền này, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa làm việc cho anh thật tốt..."

"Không cần làm trâu làm ngựa." Tiền Hằng giống như đang chờ khoảnh khắc này, anh híp mắt liếc nhìn, "Nấu cơm làm đồ ăn cho tôi đi."

"Hả?"

Tiền Hằng nói chuyện đương nhiên: "Tôi còn chưa ăn cơm, cô nấu cơm không tệ, lại thiếu tôi nhiều tiền như vậy, đúng lúc bây giờ chúng ta ở chung, sau này cô sẽ dùng tiền ăn uống để đền bù."

Cái gì mà không tệ, cơm cô làm rõ ràng là quá ngon được không?! Cấp bậc đầu bếp đấy!

"Một tháng, làm cơm một tháng, xóa bỏ toàn bộ giữa chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!