Chiếc xe du lịch Jinbei này đã có tuổi đời, trên đệm ghế da bên trong còn có mấy chỗ bị cháy xém do đầu thuốc lá, nhưng may mà không khí lưu thông ổn nên mùi cũng không khó chịu lắm.
Dù vậy Đồng Hoài Thanh vẫn hạ cửa kính xuống để gió thổi tung tóc về phía sau.
Cậu ngồi nghiêng, từ góc nhìn này chỉ thấy phần sau cổ trắng ngần như cổ thiên nga, không thấy rõ mặt.
Sài Đại Nha dời mắt đi, vẫn không dám tin rằng người này thật sự đi theo mình.
Đặc biệt là lúc đầu còn dữ dằn, đá cho mình một cái, nhưng nghe mình nói xong, đêm hôm thế này lại gật đầu đồng ý đi cùng.
Hai luồng đèn pha phá tan màn đêm, hàng cây bên đường lùi nhanh về phía sau.
Sắp đến nơi rồi.
Nhà tang lễ huyện An Xuyên.
Tiếng chuông của chiếc Motorola vang lên, Sài Đại Nha vội vàng bắt máy:
"Cha, tụi con sắp đến rồi."
Giọng đầu bên kia mạnh mẽ như tiếng chuông:
"Có đủ bốn người không?"
Dạ đủ, cha yên tâm, Sài Đại Nha cười toe toét, vuốt mái tóc vàng của mình:
"năm phút nữa là tới."
Tai trái của gã bấm hai khuyên tai, mặc chiếc áo sơ mi hoa hòe, quần đùi đen, mang dép lào, trên cổ là sợi dây chuyền đầu lâu nhìn đúng chuẩn một tay du côn.
Nhưng vẫn nghe lời cha mình răm rắp.
Thì chịu thôi chứ sao, ai làm mấy công việc này lâu năm cũng thành mê tín hết.
Không biết đây là quy tắc cổ truyền ở huyện An Xuyên hay do họ đúc kết ra, nhưng hễ có thi thể đưa đến vào ban đêm thì nhất định phải có bốn người khuân vác, không hơn không kém.
Bình thường thì nhà tang lễ luôn có người trực đêm, nhưng hôm nay trùng hợp thế nào mà tất cả đều đi vắng hết. Thế là cha gã vội vàng gọi điện cho con trai mình, xong gọi thêm ba người nữa tới hỗ trợ.
Người thường có lẽ ngại việc này xui xẻo, nên loại việc ngắn hạn này cũng được trả khá nhiều tiền.
Dù vậy cũng chỉ có hai người bạn là chịu gật đầu, bình thường vẫn cùng Sài Đại Nha làm mấy việc vặt kiểu này.
Chắc là cậu thanh niên này đang thiếu tiền.
Khi Sài Đại Nha thử thăm dò giải thích mục đích của mình với Đồng Hoài Thanh, người đó đứng yên lặng không phản ứng gì, anh ta vội vàng thêm vào:
"Cho sáu mươi đồng đấy! Số đẹp, phát tài nha!"
"Chỉ là một việc nhấc tay thôi, không hề mệt tí nào đâu!"
Người kia trông cực kỳ thoát tục, đẹp đẽ gần như không giống người có thể sinh ra từ chốn này.
Cậu khẽ gật đầu.
Rồi cứ thế lên xe.
Một tiếng thắng xe phanh lại, Sài Đại Nha nhanh chóng mở cửa nhảy xuống: Đến rồi.
Cha của Sài Đại Nha đang đứng trước cửa, vừa thấy bộ dạng của con trai thì giận đến nổ đom đóm mắt: Cái thằng khốn nạn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!