Chương 60: Kết Thúc Chính Truyện

Tương lai mai sau chắc chắn sẽ là một mùa xuân cực kỳ ấm áp và tươi đẹp

Mùa đông thật sự quá lạnh, Trì Dã sợ Đồng Hoài Thanh bị rét nên mua rất nhiều quần áo ấm, trong nhà lúc nào cũng bật quạt sưởi điện làm căn nhà ấm áp không thôi. Ánh sáng cam đỏ phản chiếu khắp phòng khách và phòng ngủ.

Mọi thứ đều được tận dụng đúng mục đích.

Bởi ngoài Đồng Hoài Thanh ra thì còn có đến năm đứa trẻ đang ngồi đối diện, chăm chú và nghiêm túc nhìn về phía trước. Mỗi đứa đều đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc nhỏ, buộc bằng sợi dây đỏ, giấu trong áo thu đông.

May mà phòng khách nhà Trì Dã rộng rãi nên tất cả đều có chỗ ngồi.

Trước mặt mỗi đứa trẻ đều đặt một chiếc đàn organ điện nhỏ. Đồng Hoài Thanh ngồi phía trước nhất, dịu dàng giảng về khuông nhạc năm dòng, hướng dẫn các kỹ thuật và ngón tay cơ bản.

Vì phòng ấm nên cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám tro, giữa mái tóc đen mềm mại, có một tia sáng bạc lấp lánh.

"... Nhìn gì mà không tập trung vậy."

Hân Hân lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nhìn quyển sách trước mặt, không dám nhìn chằm chằm vào tai của thầy nữa.

Cũng chẳng trách được, trẻ con hiếm khi thấy đàn ông đeo khuyên tai.

Nó lấp lánh, thật đẹp.

Quạt sưởi dễ khiến không khí trong phòng trở nên khô hanh nên Trì Dã đặt thêm hai chậu nước ở góc phòng, nhưng rồi cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu. Hai má Đồng Hoài Thanh đã hơi ửng đỏ.

Kỳ nghỉ đông này mấy đứa trẻ không chạy nhảy vui chơi mà lại đến nhà thầy Đồng để học nhạc làm phụ huynh vui mừng khôn xiết, vốn dĩ đang đau đầu vì không có ai trông con trong kỳ nghỉ, giờ thì bận rộn xách hoa quả, thịt hun khói đến biếu.

Có người còn mạnh tay ôm hẳn một cái đầu bò hầm đến làm Đồng Hoài Thanh giật cả mình.

Còn Trì Dã cũng giật giật khóe miệng theo.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ban đầu chỉ có Hân Hân theo học cùng Trần Hướng Dương, sau đó một cậu bé nhà hàng xóm cũng gia nhập, rồi lại thêm một cặp sinh đôi nữa. Mỗi đứa trẻ đều không ở quá xa, trưa về ngủ một lát, ba giờ chiều đến học, sáu giờ thì về nhà xem hoạt hình.

Hồi đầu tất cả đều đã từng học ở trung tâm bên ngoài nên đều có sẵn nhạc cụ. Nhưng vì lý do nào đó, việc học của chúng luôn bị gián đoạn không duy trì được lâu dài. Tới giờ không cần phải lén lút xem tivi ở nhà nữa, có thể học đàn một cách đàng hoàng, phụ huynh đi làm cũng yên tâm.

Vì sao lần này lại kiên trì được? Hân Hân nói, vì thầy Đồng dạy rất hay!

Cậu bé tròn xoe hai mắt lên, thì bởi đó là thầy Đồng Hoài Thanh trên tivi mà!

Cặp sinh đôi thì bẽn lẽn lí nhí nói:

"Vì thầy đẹp trai quá."

Hay quá, mới dạy được mấy hôm mà đã có danh tiếng vang xa rồi, không ít người bắt đầu nóng lòng muốn gửi con đến học.

Đồng Hoài Thanh còn hơi do dự, nhưng Trì Dã thì không vui vẻ gì nên dứt khoát từ chối luôn, nói rằng sức khỏe của cậu không tốt sợ không chịu nổi.

Nghĩ lại thì cũng đúng, sức lực có hạn, cứ tập trung dạy thật tốt năm đứa trẻ này là được rồi.

Trì Nhất Nặc không có thiên phú cũng chẳng có hứng thú với âm nhạc, nên tự chơi trong sân, nặn búp bê bằng đất sét, vừa nghịch vừa nghe nhạc, vui vẻ không kém.

Đồng Hoài Thanh làm thầy giáo, không đi theo phương pháp giảng dạy truyền thống. Vốn dĩ cậu cũng không phải kiểu người tuân thủ quy tắc cứng nhắc, nên cách dạy của cậu là vừa rèn luyện nền tảng vừa cố gắng giữ lại sự nhạy bén và cá tính của mỗi đứa trẻ.

Trong đó Hân Hân là đứa trẻ có thiên phú nhất.

Năm nay, thật sự rất náo nhiệt.

Đồng Hoài Thanh không thu tiền, phụ huynh ngại ngùng nên cứ liên tục mang quà đến, chất đầy cả sân. Trước mặt mọi người, Đồng Hoài Thanh vẫn tỏ ra khiêm tốn, chẳng có phản ứng gì lớn, nhưng vừa khuất bóng khách là cậu lập tức hét lên sung sướng, lao vào vòng tay Trì Dã ôm cổ người ta hét to:

"Thấy không, tất cả là do em kiếm được đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!