Thật sự Đồng Hoài Thanh không nghe rõ người kia đang nói cái gì.
Bởi vì Trì Nhất Nặc đã cắt ngang:
"Quao, cái dây chuyền này đẹp quá đi mất!"
Cùng lúc, chiếc vòng tay bằng vỏ sò và lọ sơn móng tay cũng được giơ lên:
"Anh Đồng Đồng, anh xem mấy thứ em vừa mua này!"
Ánh mắt khó chịu thoáng chốc biến mất, Đồng Hoài Thanh hơi cúi đầu, ngắm nghía những món đồ trong lòng bàn tay cô gái nhỏ, không mấy bận tâm đến tình huống vừa rồi.
Từ lâu cậu đã quen việc bị người ta nhìn chằm chằm.
Người ngưỡng mộ cũng được, người khó chịu cũng chẳng sao. Chỉ cần ngồi trên ghế đàn, ánh đèn chiếu xuống, thế giới này sẽ chỉ thuộc về cậu.
Khi đàn, Đồng Hoài Thanh hoàn toàn không nhìn vào bất cứ thứ gì khác.
Khán giả, giám khảo, hay phóng viên cầm sổ tay?
Ai quan tâm.
Thói quen này cũng lan sang cuộc sống, khi có người đưa kéo cho cậu, cậu lắc đầu, hoàn toàn không nhận ra MC bên cạnh đã gượng cười đến cứng cả mặt.
Đúng vậy, ngay trước mặt mọi người, cậu từ chối cắt băng khánh thành.
Không đụng đến đồ sắc nhọn, không mang vật nặng, không làm bất cứ hoạt động mạnh nào cần dùng lực tay.
Phải bảo vệ đôi tay của mình thật cẩn thận.
Kiêu căng, làm màu, báo chí sau này còn dùng từ ngữ gì để miêu tả nhỉ.
À, thương cho Trọng Vĩnh. (*)
Những chiếc vỏ sò đủ màu sắc được xâu lại với nhau, cùng lọ sơn móng tay hơi kém tinh tế kia, nằm yên trong lòng bàn tay cô gái.
Trì Nhất Nặc nghiêng đầu cười: Đẹp không anh?
Chưa kịp để Đồng Hoài Thanh phản ứng, tiếng thì thầm ngạc nhiên vang lên bên cạnh.
"Wow, có phải tôi từng thấy cậu ấy trên tivi không?"
Đẹp trai quá đi...
Đồng Hoài Thanh cúi đầu, khẽ lùi lại mà không để lại dấu vết.
Tấm rèm hạt màu hồng lại kêu xào xạc khi có thêm nhiều người ùa vào cửa hàng. Trì Nhất Nặc bất ngờ bị ai đó va vào, mấy món đồ trên tay rơi xuống đất. Cô cúi người nhặt lên nhưng lại lỡ làm đổ một chiếc đệm màu đen.
May là trên đó không phải đồ trang trí dễ vỡ, nhưng ánh mắt sắc lẻm của chủ tiệm đã liếc tới.
Mặt mũi đầy vẻ khó chịu.
"Rớt gì dưới đất rồi đấy, làm hỏng phải mua đấy nhé."
Đồng Hoài Thanh cúi xuống giúp nhặt sợi dây đỏ lên, thấy Trì Nhất Nặc đỏ mặt đứng dậy, đã cầm thêm một chiếc dây đeo lưng, chuẩn bị đi tính tiền.
Dù ngày thường có phần lóc chóc, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ khá nghiêm khắc.
Thói quen đó đã hình thành, hễ làm sai điều gì là phải chịu trách nhiệm. Dù dây không đứt, nhưng đã rơi xuống đất bám bụi, cô cũng ngoan ngoãn dùng số tiền tiêu vặt còn lại để mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!