Tuyết lành báo hiệu một năm đầy thịnh vượng.
Kế hoạch trở về bị trì hoãn bởi trận tuyết rơi bất ngờ, Trì Dã đứng bên cửa sổ nhìn những bông tuyết bay lả tả ngoài kia rồi quay lại cười nhẹ: Là chuyện tốt.
Đồng Hoài Thanh ngồi trên sofa, trong nhà bật lò sưởi nên cậu chỉ mặc bộ đồ mỏng nhẹ bằng chất vải bông, trong đôi mắt kia là sự trong trẻo sạch sẽ đến lạ kỳ.
"Nhà thế nào rồi? Hai đứa nhỏ có ổn không?"
Trì Dã chống tay lên bệ cửa sổ:
"Vừa gọi điện xong, tất cả đều ổn. Nói là không cần phải vội, đi đường nhớ chú ý an toàn. Lò sưởi mở dưới chân nên đến cả bệ cửa sổ cũng ấm dần, Đồng Hoài Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi bất chợt chớp mắt, khóe miệng cong cong."Em vừa khỏi bệnh đấy.Khỏi lâu rồi!
"Đồng Hoài Thanh đột ngột ngả người xuống sofa, nũng nịu:"Em muốn chơi tuyết! Đánh nhau, đắp người tuyết—anh đã hứa với em rồi mà!"
Trì Dã im lặng nhìn cậu lăn lộn.
Ngày họ đến đây tuyết còn chưa phủ kín cả mặt đất thành một màu trắng xóa, vậy mà Đồng Hoài Thanh đã lăn ra ốm rồi, sốt li bì cả đêm, phải húp từng thìa cháo nóng, dán gừng vào gan bàn chân, mệt mỏi suốt một ngày một đêm dài.
Đồng Hoài Thanh nhoài người ra ghế:
"Anh nói là không trách em rồi mà, em chơi vui là được mà!"
Lăn qua lăn lại khóc lóc om sòm thì bất chợt góc áo bị vén lên lúc nào không biết, để lộ ra vùng eo nhỏ nhắn cùng vết bớt đỏ nho nhỏ bên hông. Trì Dã chẳng nói chẳng rằng, bước đến kéo áo cậu xuống, che lại thật kín.
Gần đây mặc nhiều lớp áo quá, đeo dây lưng lại thấy cộm nên cậu chẳng mang.
Đồng Hoài Thanh thấy mình đuối lý rồi thế là bèn đưa tay quàng lấy cổ Trì Dã:
"Vậy chờ tuyết ngừng rơi rồi mình ra ban công chơi một chút nha?"
Trì Dã gác tay lên lưng ghế, vòng tay còn lại thản nhiên ôm lấy eo cậu: Không được.
"Em hiếm khi thấy tuyết mà!"
"Ý anh là không cần đợi tuyết ngừng rơi." Trì Dã nhìn cậu, khóe môi nhếch lên:
"Muốn chơi thì chơi ngay bây giờ. Để anh đi lấy đồ cho em."
Trời đổ tuyết không lạnh, nhưng tuyết tan lại buốt giá.
Thật ra nếu ra ngoài vào lúc này, xoa tay cho nóng rồi cầm tuyết lên cũng không lạnh lắm mà có khi còn chơi đến mức đổ mồ hôi.
Ban đầu định sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành.
Nhưng bây giờ thì không chắc nữa, đường xá có thể tắc nghẽn bất cứ khi nào, băng cứng trơn trượt, tầm nhìn cũng giảm xuống. Thôi thì cứ ngoan ngoãn chờ quang đãng thêm chút rồi tính cũng được.
Khoác lên chiếc áo lông vũ dài màu đen nhám, lộ ra chiếc quần kaki bên dưới, ống quần gọn gàng nhét vào đôi bốt lông ngắn.
Trì Dã giúp Đồng Hoài Thanh đội mũ lên rồi mới hài lòng gật đầu: Xong.
Đồng Hoài Thanh ngạc nhiên:
"Không cần khăn quàng với găng tay à?"
Lần trước ra ngoài Trì Dã quấn cậu kín mít như một cục bông tròn vo.
"Không cần, lát nữa sẽ nóng thôi."
Cửa kính trên ban công bị đẩy ra, những bông tuyết như ngọc vỡ bị cơn gió lạnh cuốn vào. Thật ra gió cũng nhẹ chứ không to quá, Đồng Hoài Thanh còn đang há miệng ngắm nhìn thì bất ngờ loạng choạng ngã vào nền tuyết trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!