Không khí mùa đông sau giờ ngọ hanh khô se se lạnh, ở Tiểu Lâm Uyển được bài trí hết sức tinh tế nên thu hút từng đàn chim sà xuống cành mai. Lông chúng xù lên vì rét nhìn từ xa trông như một hàng bồ công anh lơ lửng giữa trời.
Tất cả đều nghiêng đầu, dõi theo một người đàn ông loạng choạng bước tới.
Còn rất trẻ, độ tuổi tầm vừa tốt nghiệp đại học, bộ vest nhàu nhĩ còn tóc thì bết dầu rủ xuống. Lúc bước lên bậc thềm bị vấp ngã, quần vốn đã lấm lem bụi đất lại càng bẩn thỉu hơn.
Thế nhưng, đôi tay đưa ra lại đầy khẩn thiết.
Ầm ——!
Cánh cửa gỗ đỏ nâu chạm trổ hoa văn cổ điển bật mở, bóng người lảo đảo lao vào, ngã xuống nền đá xanh bóng loáng. nhưng, đôi tay đưa ra lại đầy khẩn thiết. Triệu Thủ Dung là người đầu tiên bật dậy, sững sờ tại chỗ, mắt trừng lớn.
Một khoảnh khắc dài như vô tận trôi qua, xong ông mới cất lời.
"Tiểu Tụng, con làm sao thế?"
Triệu Tụng run rẩy đứng đó, dáng vẻ yếu ớt vẫn khiến cha cậu chán ghét như ngày nào. Ánh mắt cậu ta cứ trốn tránh không dám nhìn ai, lại càng không dám đối diện với những tiếng xì xào xung quanh mình.
Bao nhiêu bức bối dồn nén khiến mặt cậu ta đỏ bừng, khóc lóc kêu: Ba, cứu con!
Sáng nay, cậu cũng dùng chính giọng điệu này để cầu xin Đồng Hoài Thanh.
Nhưng giờ phút này, cậu chẳng nhìn thấy người ấy đâu nữa, chỉ chăm chăm hướng về phía Triệu Thủ Dung, thậm chí muốn lao tới quỳ rạp dưới chân ông.
Đồng Hoài Thanh thoáng hiện vẻ không đành lòng, ngước lên nhìn Trì Dã.
Trì Dã vẫn đứng yên, chỉ bình thản quan sát cậu.
Ánh mắt hắn lặng như nước, hệt như buổi hoàng hôn mấy hôm trước khi hai người họ ngồi trong sân ngắm sao, Đồng Hoài Thanh rúc vào lòng hắn làm nũng.
"Anh yêu em thế cơ à? Vậy có phải là gì cũng sẵn lòng làm vì em không?"
Ừ.
"Anh nấu cơm, đánh răng giúp em, em sắp thành sâu gạo mất rồi. Nếu sau này gặp chuyện khó khăn, em cũng có thể yên tâm trốn sau lưng anh phải không?"
"Cái đó thì không được."
Chiếc ghế mây chòng chành dưới sức nặng của cả hai, phát ra âm thanh khe khẽ. Trì Dã vòng tay ôm cậu từ phía sau:
"Có những chuyện, dù anh cố gắng thế nào cũng không thể gánh vác thay cho em được mà em phải tự đối mặt lấy."
Bàn tay nhỏ nhắn trong lòng hắn tuy mảnh mai, nhưng không có nghĩa là nó không mạnh mẽ.
Đông Đồng nhà hắn, rất lợi hại.
"Chỉ cần nhớ rằng, anh luôn đứng sau lưng em. Em muốn bay cao bao nhiêu thì bay, muốn đi đâu thì đi."
Trì Dã cúi xuống hôn lên mi mắt cậu.
"Anh sẽ luôn ở dưới này, đỡ lấy em."
Dường như cũng nghĩ đến điều tương tự, Trì Dã khẽ cong môi cười, bàn tay rộng lớn đặt lên vai Đồng Hoài Thanh.
Triệu Tụng vẫn nói năng lộn xộn:
"Ba, con thực sự hết cách rồi..."
"Là bọn chúng ép con đến đây sao?" Triệu Thủ Dung tựa lưng vào ghế, ánh mắt mềm mại: Con nợ bao nhiêu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!