Buổi chiều trời trong, thời tiết quang đãng không khí khô ráo, khiến trận tuyết hôm qua cứ như một giấc mộng.
Ban đầu tuyết phủ một lớp trắng xóa, vậy mà lặng lẽ tan biến, chẳng để lại dấu vết đâu.
Trì Dã lái xe còn Đồng Hoài Thanh ngồi ghế phụ ăn trái cây. Mấy quả cherry nhập khẩu có vỏ đỏ nâu bóng bẩy, thịt dày, nước nhiều, trông tươi ngon vô cùng.
Nhưng ăn được hai miếng, cậu đã không muốn ăn nữa, chê là nhạt nhẽo quá.
"Mùa hè năm sau ăn thử cherry dại trong nước đi, tháng sáu là có rồi." Trì Dã xoay tay lái, nói bằng giọng chắc nịch: Loại đó mới ngọt.
Quả cherry dại rất nhỏ, vỏ mỏng có lốm đốm vàng đỏ thường được các ông lão xếp gọn vào giỏ tre rồi phủ thêm lớp vải tránh nắng, bởi chỉ cần hơi nóng một chút sẽ hỏng ngay, giống như thứ nước chua chua ngọt ngọt vậy.
Nhưng năm đó Đồng Hoài Thanh đến muộn, chẳng kịp nếm thử.
Lúc này, cậu chỉ cầm cuống cherry vân vê trên tay, còn một đoạn mới đến Tiểu Lâm Viên nên thấy hơi chán.
"Chiều nay Triệu Tụng cũng qua đó à?"
Không chắc nữa.
Cuống cherry mềm dần trong đầu ngón tay thon dài, lưu lại chút hương chua nhè nhẹ, Đồng Hoài Thanh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi cậu phản chiếu ánh mặt trời, trông như phủ một lớp lông tơ mềm mại.
Đường phố trong huyện quy hoạch không tốt quanh co chật hẹp, toàn là lối nhỏ ngoằn ngoèo. Nơi này thì khác, đường sá rộng rãi thành ra không phải rẽ nhiều, cũng chẳng lo xe máy bất thình lình lao ra. Trì Dã nhân lúc thư thả len lén liếc nhìn môi Đồng Hoài Thanh.
Hơi cong lên.
Cậu đang cười.
Đừng nhìn em nữa, Giọng điệu thản nhiên, mang chút lạnh nhạt: Lo mà lái xe đi.
Trì Dã đành rời mắt đi, ngồi ngay ngắn lại, hai tay cầm lái.
Lúc nãy trên đường đã nói đủ nhiều rồi, giờ thì khô cả miệng, như quả bóng bị xì hơi, dù vẫn giữ được vẻ nghiêm nghị, nhưng khí thế thì giảm đi mấy phần.
Trái cổ khẽ động.
Không dám nhìn Đồng Hoài Thanh nữa.
Chỉ có thể qua vài tia sáng lướt qua khóe mắt, mơ hồ thấy gò má cậu hơi phồng lên như đang nhai gì đó.
Đồng Hoài Thanh ăn uống rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng trông chẳng khác gì một chú mèo con.
Tới khi nhân lúc đèn đỏ Trì Dã mới đưa tay nắm lấy tay đối phương như một thói quen, nhưng hắn lại thấy Đồng Hoài Thanh nhẹ nhàng nhả ra một vật nhỏ từ miệng, nằm gọn trên lòng bàn tay trắng nõn.
Một đoạn cuống cherry được thắt thành nút.
Đồng Hoài Thanh bật cười, âm thanh khẽ khàng, trong trẻo đến vô tư: Muốn không?
Cậu vừa dùng lưỡi buộc cuống cherry lại thành nút đấy.
Tim Trì Dã như bị ong chích, tê rần rần hết cả lên.
Nhưng những ngón tay thon dài lại chậm rãi co lại, giấu món đồ nhỏ kia đi. Đồng Hoài Thanh nhìn thẳng phía trước, giọng điệu phẳng lặng: Đèn xanh rồi kìa.
Trì Dã như bừng tỉnh, vội vàng đạp ga.
Ra dáng ghê.
Đồng Hoài Thanh chọc hắn: Lau nước miếng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!