Chương 50: Ngôi sao Đồng Hoài Thanh ấy, tôi nhất định phải hái xuống.

Lúc tắm Đồng Hoài Thanh cứ trượt xuống liên tục, thật sự cậu không còn sức lực nào nữa rồi.

Nếu như không phải vì giọng nói vô tình mang theo chút vẻ làm nũng khiến Trì Dã thất thần, mất kiểm soát thì Đồng Hoài Thanh đã hoài nghi có khi đêm nay, cả linh hồn lẫn thể xác của cậu sẽ bị đối phương đóng đinh lên giường, không cách nào trốn thoát được nữa.

Tóc cũng bị ướt, Trì Dã điều chỉnh lại nhiệt độ, trong không khí mờ sương cứ thoang thoảng một mùi ẩm ướt, nhưng chẳng thứ gì có thể ướt át hơn ánh mắt của Đồng Hoài Thanh lúc này. Giọng cậu khàn đặc, câu tỏ tình vừa thốt ra, nghe sao mà xót xa đến vậy.

Rõ ràng là hắn khiến cậu đau.

Sao lại ra vẻ như bản thân mới là nạn nhân chứ?

Trì Dã vừa đau lòng vừa hoảng hốt, lúc tắm cho Đồng Hoài Thanh tay hắn vẫn còn run bần bật lên. Cái bộ dạng hung dữ lúc nãy hoàn toàn biến mất, rõ ràng mọi ngóc ngách trên người cậu hắn đều đã nhìn thấy, chạm lấy, nhưng lúc này lại cố tình tránh né những nơi nhạy cảm.

Mà tránh cũng không tránh được, bởi những vết đỏ do hắn siết chặt vẫn còn in hằn rõ ràng, từng dấu vết đều là minh chứng cho sự chiếm đoạt điên cuồng của hắn.

Hắn lẩn trốn ánh mắt, vẻ dè dặt từng chút một.

Đồng Hoài Thanh không còn sức để phối hợp, cứ liên tục trượt xuống. Cuối cùng Trì Dã phải bó tay, đành nhảy vào bồn tắm rồi ôm lấy cậu từ phía sau, chậm rãi giúp cậu lau sạch mọi tàn dư lúc trước.

Đồng Hoài Thanh ngửa mặt lên, chủ động đòi một nụ hôn.

Trì Dã dùng khăn tắm quấn lấy cậu, ôm về phòng, nhìn thời gian cũng đã là ba giờ sáng. Trì Dã vùi mặt vào hõm cổ Đồng Hoài Thanh, khẽ nói một câu xin lỗi.

Đồng Hoài Thanh khẽ hừ hai tiếng, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Có buồn ngủ không? Trì Dã hơi căng thẳng: Anh ôm em ngủ nhé?

Đồng Hoài Thanh lập tức nghiêm túc suy nghĩ: Đói rồi.

Sao cơ?

Bụng cậu đói mà.

Hai ngày qua gần như chẳng ăn gì, chỉ uống chút nước xong lại bị hành đến mức chân mềm nhũn, giờ cơ thể mới bắt đầu lên tiếng phản kháng, đòi hỏi thức ăn để xoa dịu chiếc dạ dày trống rỗng.

Trì Dã đi vào bếp nấu cho cậu bữa khuya.

Ba giờ mười lăm phút, máy hút khói kêu ù ù, hắn làm một bát nước đường đỏ đánh thêm hai quả trứng, đổ dầu vào chảo nóng, khuấy bột với hành lá rồi pha loãng, tráng một lớp bánh mỏng tang. Dùng đũa gắp lên xem thử, mỏng đến mức gần như xuyên thấu.

Đồng Hoài Thanh đã thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, đứng bên ngoài nhìn.

Cậu hít hít mũi.

Thật là thơm làm sao.

Lần này về Trì Dã mua liền cho cậu mấy bộ đồ ngủ, nào là vải cotton, nào là nhung san hô, muốn mặc bộ nào cũng được. Tất cả đều là màu nhạt, bộ cậu đang mặc bây giờ là màu trắng ngà, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Giống hệt một chú mèo sư tử xinh đẹp.

Trì Dã dọn thức ăn lên bàn xong thì đưa đũa cùng chiếc muỗng nhỏ sang cho cậu: Cẩn thận kẻo nóng.

Không cần dặn dò, dù đói đến đâu, Đồng Hoài Thanh vẫn ăn rất tao nhã.

Nước đường đỏ ấm áp xoa dịu năm tạng sáu phủ, cậu khẽ cong mắt, cười: Mùi vị rất... a!

Giọng điệu lập tức thay đổi.

Mông.

Đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!