Chương 5: Dây đeo

Khu vườn này toàn nhà tự xây, tường gạch đỏ thấp thấp, phía trên cắm lát đát mấy miếng mẻ chai, vài nhà khác thì trồng xương rồng nên cũng không cần chăm sóc gì nhiều, phơi nắng phơi mưa một chút là đã mọc um tùm lên rồi.

Trần Hướng Dương cầm chiếc kéo nhỏ, cái xô bên chân đã đầy ắp những chùm nho chín căng mọng. Cậu bé vén lớp lá xanh cỡ bàn tay ra, từ từ cắt cành nho mọng nước, gần như là gồng cả người lên.

Khỏi phải nói, làm mấy công việc này rất cực.

Đồng Hoài Thanh cũng không rảnh rỗi, cậu dùng hai tay đỡ lấy chùm nho đợi Trần Hướng Dương cắt xong thì nhẹ nhàng bỏ vào xô.

Chủ yếu là do cậu chưa hái nho bao giờ nên thấy cũng khá mới mẻ.

Kéo thì chắc chắn không thể chạm vào, cầm giúp thì miễn cưỡng có thể. Những quả nho tròn trịa phủ một lớp sương trắng, chỉ cần tách nhẹ vỏ ra là nước tím sẽ chảy xuống.

Bà hàng xóm tóc bạc ngồi bên cạnh đang bóc đậu phộng, tiện tay rải những hạt đậu tròn mẩy lên cái mẹt tre.

"Lúc đi nhớ lấy ít đậu xốt nhé, bà mới làm hôm kia, ngon lắm đó."

Cảm ơn bà Lâm, Trần Hướng Dương đưa tay lau mồ hôi:

"chờ khi rượu làm xong, cháu sẽ mang sang biếu bà một ít."

Mặt trời càng lên cao, rọi tới chỗ này cũng khá gắt, Trần Hướng Dương để kéo xuống:

"Đủ rồi, tụi cháu cũng phải về thôi ạ."

"Ôi chao, mới hái được bao nhiêu đâu, hái thêm đi, ông bà ăn đâu có hết..."

Cái xô nhựa đã đầy, trông nặng trĩu cả xuống.

"Không đủ thì lần sau tụi cháu lại đến, cảm ơn bà Lâm ạ."

Bà cụ cười, nếp nhăn đầy cả khuôn mặt:

"Được rồi, vậy đem về cho anh hai nhé, à đúng rồi Dương Dương, năm nay cháu lớp mấy?"

"Dạ, cháu học lớp 6, còn Nặc Nặc học lớp 3 rồi ạ."

Nhanh thật đấy...

Chú chó vàng trong sân chạy quanh mọi người, đuôi vẫy như cánh quạt trực thăng, bà cụ tiễn hai đứa ra tận cổng, rồi chợt nhớ ra điều gì đó vội quay lại:

"Ôi, còn chưa lấy đậu xốt nữa."

Chùm nho nặng trĩu, Trần Hướng Dương hai tay ôm chặt, thỉnh thoảng phải nhấc lên cho đỡ trĩu, nên khi bà cụ đưa ra một bát đầy đậu xốt, Đồng Hoài Thanh bất giác lùi lại một bước.

"Cầm đi nào, ăn kèm bánh mì hay trộn với mì đều ngon cả," dưới hàng mí nhăn nheo của bà cụ, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh:

"đứa trẻ xinh đẹp này gầy quá, cầm đi, ăn nhiều vào!"

Đồng Hoài Thanh đứng yên, còn Trần Hướng Dương bên cạnh có hơi lúng túng, đưa mắt nhìn quanh, đây là người đến cả nắp chai cũng không chịu tự mở, giờ mà bắt cậu ôm bát đậu xốt về, thật không dám nghĩ tới mà.

Bà cụ vẫn nhiệt tình đưa đậu xốt về phía trước, chú chó vàng lại lẻn đến, dùng mũi đẩy đẩy chân của Đồng Hoài Thanh, cảm giác nóng hừng hực.

Bà Lâm ơi, Trần Hướng Dương nhanh nhẹn nói trước, cậu bé có vẻ ngoài nhã nhặn dễ gần nên rất được lòng hàng xóm, vừa mở miệng đã nở nụ cười tươi:

"Anh Đồng Đồng bị đau tay, để lát nữa cháu quay lại lấy, được không ạ?"

Ôi dào, bà cụ nhìn theo đôi tay buông thõng bên người, trắng như ngọc ngâm trong nước mát:

"sao lại đau tay thế, có bị gì không? Bà có rượu thuốc..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!