Trì Dã nói xong liền quay lưng bước mấy bước về phía bờ sông, lúc rút điếu thuốc ra tay hắn vẫn còn run rẩy.
Ba phút là ổn rồi.
Đồng Hoài Thanh gọi phía sau: Anh giận em à?
Ngọn lửa xanh nhạt liế. m qua đầu thuốc, tỏa ra làn khói mờ ảo. Trì Dã không trách Đồng Hoài Thanh, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy buồn, hắn cho mình ba phút để sắp xếp lại những cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng, đến lúc đó phải nhanh chóng đưa cục cưng của hắn đi băng lại vết thương.
Thật ra dạo gần đây hắn rất ít khi nào hút thuốc, vốn chẳng nghiện nên chỉ thỉnh thoảng mới làm một hai điếu. Hôm nay lại không quen lắm nên bị sặc, chịu không nổi mùi vị này, cổ họng nóng rát, giọng khàn đi, tim đập loạn nhịp.
Cuối cùng không nhịn được, dập tắt điếu thuốc, lúc vừa quay lại thì hắn lập tức giật mình.
Đồng Hoài Thanh ngồi xổm dưới đất, mặt mày ỉu xìu, vừa nhặt hoa nhỏ vừa giật cỏ dại, lúng túng bện vòng hoa, bày tỏ lòng xin lỗi.
Đôi tay khéo léo ấy đã từng lướt trên những phím đàn, vậy mà giờ lại vụng về bện một vòng hoa xiêu vẹo, chẳng ra hình thù gì cả.
Xấu đến không nỡ nhìn.
Trì Dã đau lòng đến mức muốn tan ra, hắn phủi cỏ bám trên chân cậu, gỡ những hạt gai mắc trên tay áo rồi khẽ vuốt mái tóc đã hơi dựng lên kia: Anh không giận em.
Nhưng anh nói---
Đồng Hoài Thanh bặm môi:
"Anh nói là em làm anh đau mà."
Trì Dã nhẹ nhàng nâng tay cậu lên, như đang nâng niu một đám mây nhỏ xinh trắng muốt.
Trên đó vương hạt cỏ, dính vài mảnh vụn li ti, đầu ngón tay còn phớt một chút xanh, thoảng mùi tươi mới.
Bởi vì anh yêu em.
Trì Dã cúi đầu, đặt môi lên lòng bàn tay cậu, thì thầm:
"Anh yêu em nhiều lắm."
Hơi thở nóng rực ấy khiến trái tim Đồng Hoài Thanh run lên.
"Vậy nên, đừng tự làm tổn thương mình," Trì Dã ngước mắt, hàng mi ngắn rậm khẽ ươn ướt: Đừng rời xa anh.
Đây là lần thứ ba Trì Dã nói câu này.
Lần này, Đồng Hoài Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
Trì Dã không nói gì thêm mà kéo cậu đến chỗ bác sĩ Tiểu Vương thay băng. Lúc thấy vết thương hắn đã lập tức quay đi, lúng ta lúng túng rút ra một điếu thuốc, nhưng không châm mà chỉ kẹp chặt trong tay rồi bóp gãy nó.
Vương Hải cứ chậm rãi băng bó dặn dò đôi câu, gần đây anh bận trông trẻ nên có phần thiên vị, nhìn Trì Dã cũng thấy vừa mắt hơn bình thường:
"Tối nay có rảnh không, đi làm vài đi nhá?"
Trì Dã không quay đầu:
"Tay của Đồng Đồng bị thương, không uống rượu được."
"Ồ, thế hẹn hôm nào..."
Còn chưa nói xong, đã thấy Trì Dã nửa quỳ trước mặt người ta, nhẹ giọng hỏi có đau không.
Đồng Hoài Thanh hơi xấu hổ, khẽ lắc đầu: Không đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!