Chương 48: Cưng ơi, em làm anh đau rồi.

Đồng Hoài Thanh ngủ mơ mơ màng màng.

Trong cơn mơ hồ, cậu cảm giác xe dừng lại mấy lần, không biết có phải vì đi ngang trạm xăng không. Suốt quãng đường đó cậu cũng chẳng mở mắt, mặc cho Trì Dã nhẹ nhàng nâng tay mình lên.

Dù băng gạc đã thấm đỏ quá nửa, máu cũng sớm ngừng chảy từ lâu.

Có lẽ Trì Dã ghé sát vào xem, không biết có nhíu mày không, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay khiến Đồng Hoài Thanh thấy nhột nhột.

Lúc xe khởi động lần nữa, Trì Dã buột miệng chửi thề.

Đồng Hoài Thanh bất giác bật cười.

Nói cũng lạ, Trì Dã là một ông chủ xưởng sửa xe, nhìn bặm trợn như thế, vậy mà hình như cậu chưa từng nghe hắn văng tục bao giờ.

Hắn ít nói, luôn chậm rãi, không vội vàng, lúc nào cũng có vẻ đáng tin cậy.

"Hay là... chửi thêm hai câu nữa đi?"

Cậu vẫn còn uể oải nên muốn xoay người, muốn nằm thật thoải mái trên giường, nhưng lại bị dây an toàn giữ lại, chẳng thể nào nhúc nhích được.

Trì Dã chạm vào trán cậu: Sao thế?

"Tại nghe thấy hay hay."

Cậu tỉnh táo hơn chút, khẽ mở mắt liếc nhìn hắn.

Đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, đúng là chẳng sai chút nào. Trì Dã đang lái xe, cậu chỉ thấy được góc nghiêng sắc nét của hắn, áo khoác đã cởi vứt ở ghế sau, cơ bắp bả vai nổi rõ, cả trái cổ cũng thế.

Hắn phát hiện ánh mắt cậu liền quay sang nhìn, đường nét gương mặt cứng rắn, khóe môi mím chặt.

Ừm, quả thực rất nam tính, rất quyến rũ.

Đồng Hoài Thanh cực kỳ hài lòng với bạn trai mà mình chọn.

Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi lại bật cười khe khẽ, đầu nghiêng sang tựa vào cửa xe. Trì Dã đành lấy một chiếc chăn mỏng kê sau đầu cậu, để cậu nằm dễ chịu hơn.

Cậu thì thầm: Tuyệt thật.

Trì Dã hỏi: Hửm?

Em may mắn quá mà. Đồng Hoài Thanh không mở hẳn mắt, chỉ hơi híp lại: Rất hạnh phúc.

Lúc cậu nói câu này, khóe môi cũng cong lên.

Trì Dã nhìn hàng mi khẽ rũ kia rồi lại nhìn nốt ruồi nhỏ trên má, cùng là đôi môi nhợt nhạt của cậu, hắn chợt đưa tay xoa đầu cậu một cái.

Môi mình thì lại càng mím chặt, chẳng những không thả lỏng, mà còn thêm phần bực bội hơn.

Sự bất an này kéo dài cho đến lúc hắn tìm được một phòng khám để thay băng gạc cho Đồng Hoài Thanh. Khi trông thấy vết thương trong lòng bàn tay cậu, hắn chỉ đứng yên sau lưng mà không nói lời nào, nhưng sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Chết tiệt.

Đến con chó nhỏ nằm sấp dưới đất bên cạnh cũng bị dọa sợ, vẫy vẫy đuôi bỏ đi.

Mà Đồng Hoài Thanh chẳng nhận ra gì, vẫn lim dim ngủ gà ngủ gật.

Về đến nhà, xe dừng ngoài sân, Đồng Hoài Thanh còn đang mơ màng thì đã được Trì Dã vòng tay ôm lấy, dìu vào trong. Mưa lúc này cũng đã tạnh, nền đất còn đọng chút nước, bầu trời tối sầm chẳng có lấy một vì sao, chỉ có những đám mây mỏng trông xám xịt.

Hoa kim ngân đã tàn hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!