Lúc cầm do dùng sức quá mạnh nên làm vết thương cắt sâu hơn.
Bàn tay bị cắt chéo một vết thật dài, khâu tới sáu mũi.
May mắn là không ảnh hưởng đến gân hay dây thần kinh, bác sĩ dặn dò vài điều rồi cũng rời đi mất. Đồng Hoài Thành cúi đầu nhìn lớp băng quấn quanh tay, cảm giác như mạch máu bên dưới đang khẽ nảy lên từng nhịp một, còn hơi nóng rát lên nữa.
Triệu Thủ Dung ngồi bên cạnh mặt mày khó coi thấy rõ, ông lấy điếu thuốc ra nhưng siết chặt trong tay không muốn hút.
Nền nhà đã được dọn sạch từ lâu, không còn chút dấu vết nào.
"Con lỡ tay."
Đồng Hoài Thanh quay đầu, ánh mắt dừng lại trên bó hoa bách hợp to bên cạnh: "Thật sự là con... không cẩn thận."
Cậu út Đồng Vũ Văn cũng sang đây thăm cậu, còn cố ý mua hoa tươi, tới lúc nghe vậy thì ông vội vàng nói: "Biết rồi, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn nhé! Sao lại có thể... có thể dùng tay nhặt mảnh kính vỡ chứ?"
Bách hợp đã được bỏ nhị hoa, những cánh hoa hồng phấn bung nở, chỉ có chút cong nhẹ ở đầu cánh, tựa như vạt áo bị kéo nhăn lại.
Tối hôm qua cậu siết chặt lấy quần áo Trì Dã, nghe người ta nói rằng hôm nay sẽ tới.
Rèm cửa nhẹ nhàng lay động, trong không khí phảng phất hương hoa thoang thoảng, thế mà Trì Dã vẫn chẳng thấy đâu.
Trên khuôn mặt tròn trịa của Đồng Vũ Văn là nét âu lo, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn: "Hoài Thanh, cháu có muốn cân nhắc chuyển sang chỗ cậu không?"
"Cứ... cứ coi như là đi du lịch ngắn hạn vậy," Hắn vội vàng nói, giọng gấp đến mức lắp ba lắp bắp: "Hồi trước, cậu không biết cháu thế này, cậu tưởng... là cháu ổn rồi chứ."
Triệu Thủ Dung lập tức cao giọng: "Tôi không đồng ý."
"Chuyện đã định rồi, còn muốn làm trò gì nữa đây?" Điếu thuốc bị bẻ gãy, bị vò trong kẽ tay: "Nó đang ổn đấy, đừng có gây chuyện!"
Đồng Vũ Văn đứng bật dậy, mỡ dưới cằm khẽ rung lên, nghẹn hồi lâu mới phun ra một câu: "Ra ngoài nói chuyện."
"Không ra gì cả."
Triệu Thủ Dung vắt chân dựa lưng vào ghế sòa, thoải mái chống hai tay ra sau đầu: "Có gì mà phải giấu Hoài Thanh nữa?"
"Anh, anh cũng tự biết rõ rồi mà, tôi không muốn vạch mặt ở đây!"
"Vậy thì nói đi, sao cứ phải gào lên làm gì?"
Đồng Hoài Thanh bị tiếng cãi vã này làm cho đau cả đầu, cậu cố kéo gối che tai lại nhưng cuối cùng vẫn vô ích, đành phải ngồi dậy thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Bên dưới vang lên tiếng còi xe, trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn cậu và bó hoa bách hợp lặng lẽ đối diện nhau.
"Cậu út," cuối cùng cậu không nhịn được mà chen vào, "Cháu không đi đâu."
Cậu không muốn đổi chỗ nữa, với cả, trong ký ức của Đồng Hoài Thanh, cậu và Đồng Vũ Văn cũng chẳng thân thiết gì mấy. Hắn ra nước ngoài từ rất sớm, sống một cuộc đời bình dị tự dung tự cấp. Thỉnh thoảng lễ tết về nước hay giáng sinh sẽ tụ tập lại với nhau, cậu sẽ thấy hắn nằm bò ra đấy làm ngựa cho lũ trẻ cưỡi, vừa chơi vừa cười như vậy, trên người vương đầy mùi khói dầu nóng hổi.
Hắn mở một nhà hàng Trung hoa, bận rộn nhưng cũng rất hạnh phúc.
"Cậu có một trang trại," Đồng Vũ Văn vụng về miêu tả, lời nói thì vấp váp: "Cất... cất nhiều rượu nho đỏ lắm. Hàng xóm ở đó rất thân thiện, gần đó có một trường tiểu học... Cháu có thể dạy bọn trẻ đánh đàn vào những lúc rảnh rỗi nữa..."
Triệu Thủ Dung chợt cười mỉa: "Cậu muốn để Đồng Đồng dạy đàn à? Dạy đám nhóc tóc vàng hoe đấy ư?"
"Chỉ... chỉ cần nó vui là được!" Đồng Vũ Văn siết chặt nắm đấm: "Sao lại không thể? Tôi đã nói với anh rồi mà, bao nhiêu năm trước cũng đã nói với anh! Tôi và Catherine đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nó, là anh... là anh!"
Phần còn lại, Đồng Vũ Văn nghẹn mãi vẫn không thể nói thành lời, chỉ tức giận rồi dùng tiếng anh mắng một câu.
"Đợi buổi biểu diễn tiếp theo của nó, có khi nó sẽ đi ngang trang trại của cậu đấy, nhớ lấy rượu tiếp đãi nó nhé."
Triệu Thủ Dung bắt đầu tỏ vẻ mấy kiên nhẫn, thuận tay kéo áo khoác lên. Trời hôm nay đã lạnh dần, cách một lớp cửa sổ kinh cũng cảm nhận được cơn gió đầu thu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!