Đồng Hoài Thanh không quản tiền bao giờ, mà cũng chẳng rành mấy khoản chi ly như thế. Hồi trước khu chung cư mà Hoàng Lượng Lượng chọn hơi hẻo lánh, không ai mua thế là bán lại cho cậu với giá rẻ.
Cậu không nhớ rõ cụ thể bao nhiêu, nhưng giờ nhìn lại, chắc cũng đáng đồng tiền. Phòng khách rộng rãi, yên tĩnh, cách âm rất tốt.
Cửa phòng sách đóng chặt nên không nghe được trong đó đang nói gì. Đồng Hoài Thanh ôm đầu gối ngồi thu mình trên ghế sofa, ánh mắt lần lượt chuyển từ chiếc đồng hồ treo tường sang đôi chân mình, cậu không muốn ở lại đây để đợi, chỉ muốn ra ban công đu xích đu.
Lại có hơi sợ hãi.
Không dám đi một mình.
Thế nhưng cậu sợ điều gì nhỉ? Sợ cao ư? Hay sợ rằng nếu không ngồi chờ ở cửa thì Trì Dã sẽ biến mất?
Đột nhiên, cậu bắt đầu thấy ghét chính mình.
Tại sao lại không nghĩ về ông ngoại nhỉ?
Ông ngoại đi mất rồi, nhưng trong tâm trí cậu thì ký ức về ông chỉ mờ nhạt như một cái bóng, chẳng rõ ràng gì cho cam. Ngay cả những lời vừa rồi của Triệu Thủ Dung cũng không khuấy động được gì trong lòng cậu. Cậu chỉ nghiêng đầu, đặt cằm lên đầu gối, nỉ non một câu.
Ông ngoại không còn trên đời nữa rồi.
Những năm cuối đời, mắt ông ngoại đã không tốt nên chẳng thể nhìn rõ được thứ gì, mà cũng không biết chỉ số nào chưa đạt thành ra khó lòng làm phẫu thuật được.
Cứ mỗi lần gặp Đồng Hoài Thanh ông lại đưa tay sờ nắn cánh tay và khuôn mặt của cậu, rồi bảo:
"Sao lại gầy thế này?"
Đồng Hoài Thanh cố ép mình khóc.
Cậu giơ tay lên, chà xát thật mạnh, nhưng ngoài cảm giác đau rát khi vải áo cọ qua da khiến trái tim cậu tê dại, trống rỗng, chẳng có cảm giác gì. Cậu lặp đi lặp lại trong lòng, tự nhắc nhở mình:
"Từ nay về sau, mày sẽ không còn ông ngoại nữa."
Nhưng mắt cậu vẫn không đỏ, không một chút chua xót mà chỉ có đầu ngón tay run rẩy nhè nhẹ.
Cậu cắn móng tay mình.
Là một đứa trẻ chơi đàn nên Đồng Hoài Thanh luôn giữ thói quen cắt tỉa móng cho thật gọn gàng sạch sẽ. Đôi tay của cậu rất đẹp, được chăm sóc cẩn thận nên lúc nào cũng tròn trịa trắng tinh.
Nhưng có một thời kỳ khủng hoảng trong tuổi dậy thì, cậu bắt đầu vô thức cắn da môi, cắn móng tay đến mức thành bệnh lý. Bị thầy giáo phát hiện và mắng, cậu đeo một sợi dây chun trên cổ tay. Mỗi khi lo lắng, cậu lại bật dây chun để tự trừng phạt bản thân mình.
Đồng Hoài Thanh đúng là mềm yếu, nhưng đó chỉ là khi đối diện với người ngoài mà thôi.
Còn trong không gian kín, cậu rất khắc nghiệt với bản thân.
Những ngày ấy, trên cổ tay cậu luôn có những vết hằn đỏ rực.
Mười ngón tay đều bị cậu cắn hết cả, nhưng Trì Dã vẫn chưa ra.
Ngón tay đau hết cả rồi này.
Nhưng kỳ lạ làm sao, trong lòng chẳng cảm giác được gì nữa, cứ như một cục tẩy bị chà mạnh đến không còn gì.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cậu gần như thiếp đi thì nghe thấy tiếng cửa khẽ mở. Triệu Thủ Dung lạnh lùng liếc nhìn cậu, chỉ thốt ra câu.
Mười lăm phút.
Trì Dã bước theo sau, không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Triệu Thủ Dung đóng cửa thật mạnh như muốn trút cơn giận dữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!