Chương 43: Đồng Đồng nhà chúng ta, đâu cũng đẹp cả

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trì Dã phải về thay đồ.

Hắn thuê một khách sạn cách đó không xa lắm, đêm đầu tiên lúc mới tới đây đã ngủ ở đó nên tới giờ hành lý vẫn chưa lấy đi.

Vết thương trên lưng đã được làm sạch, miếng kính cắm khá sâu nên khi khâu Trì Dã đã không cho Đồng Hoài Thanh nhìn, dỗ dành bảo cậu ra ngoài chờ, vì thế bây giờ Đồng Hoài Thanh cũng kiên quyết đòi đi theo.

"Anh đến đây làm việc thật à?"

"Không phải đâu," Trì Dã ấn nút thang máy xuống: "Anh chỉ đến để gặp em thôi."

Suy đoán trong lòng Đồng Hoài Thanh bị đâm trúng bèn không khỏi cảm thấy hơi tự hào: "Vậy mà anh không nói với em, tối hôm trước chưa gì là đi luôn."

"Anh ở lại, sợ không tiện cho lắm."

"Có gì mà không tiện chứ?"

Cửa thang máy mở ra, Đồng Hoài Thanh quay lưng đi tới, đôi mắt thì nhìn lên cong thành một đường cong đẹp đẽ, ra vẻ kiêu ngạo.

"Em biết ngay mà, chắc chắn lúc đó anh ôm ý đồ xấu với em, có phải anh đã thích em từ lâu rồi không?"

Trì Dã cười gật đầu: "Ừ."

Hắn giơ tay kéo người lại, nắm lấy lòng bàn tay của cậu: "Còn em, thích anh từ khi nào vậy?"

Đồng Hoài Thanh mím môi: "Không nói cho anh biết đâu."

Hai bên đường đến khách sạn được trồng đầy cây xanh trợp trời, trời cũng bắt đầu lạnh dần, lá rụng xen lẫn cành thông kêu rào rạc đến rõ. Khi bước qua lá khô, âm thanh và mùi không khí lạnh xộc vào khiến trái tim Đồng Hoài Thanh ngứa ngáy.

Cậu hơi rụt vai lại.

Trì Dã để ý thấy, ngay lập tức giơ tay ôm lấy vai cậu: "Em có muốn uống gì nóng không?"

"Không muốn đâu."

Đồng Hoài Thanh hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường: "Sắp tới nơi rồi, đi lấy đồ đã."

Tầng một là cửa hàng vé số từ thiện, thêm chiếc cầu thanh nhỏ dắt lên tầng hai, ngay góc rẽ có một chiếc bàn lớn cùng quầy lễ tân đơn điệu. Ai đó đang cúi đầu chơi trò rắn săn mồi trên điện thoại, lúc nghe tiếng bước chân cũng không thèm để ý mà chỉ thuận miệng nói: "Trả phòng trước hai giờ nhé."

Trì Dã dẫn cậu đi qua hành lang, đến cuối hành lang có một chậu cây chết dần chết mòn, dải băng đỏ ghi "Chúc mừng khai trương" vẫn chưa được tháo, hai bên là các cửa phòng bằng gỗ nâu có thể nghe thấy tiếng ngáy, tiếng đánh bài ồn ào và tiếng cười từ chương trình tivi.

Lúc hắn cầm tay nắm cửa hình tròn, đột nhiên Trì Dã cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm: "Em chưa từng đến nơi nào thế này đún gkhoong?"

"Em ở rồi chứ."

Đồng Hoài Thanh bình tĩnh ấn công tắc trên tường, nhìn kết cấu quanh căn phòng: "Cách đây hai tháng, hôm anh đuổi em đi, anh quên rồi sao?"

Một căn phòng đơn giản bình thường, bên trái là nhà vệ sinh ngăn bằng kính mờ, bên phải là vài móc treo, treo đồ Trì Dã đã chuẩn bị sẵn, hai giường đơn kê sát nhau, ở giữa là một tủ đầu giường thấp, trên đó có một chiếc điện thoại bàn bị cắt dây, cạnh bên là một chiếc gạt tàn thủy tinh.

"Đêm hôm đó còn bị ồn không ngủ được," Đồng Hoài Thanh đi đến cửa sổ, nhìn xuống một chút: "Ở đây thì yên tĩnh hơn."

Mặc dù không gian đơn giản nhưng khá sạch sẽ.

Trì Dã cảm thấy có lỗi, chỉ biết đứng im lặng sau lưng.

"Anh à," Đồng Hoài Thanh dời mắt đi: "Anh thuê mấy đêm vậy?"

"Ba đêm, vốn định trả phòng vào ban ngày."

Trì Dã đã bắt đầu dọn đồ: "Bây giờ có thể đi được rồi, anh cũng không mang gì nhiều cả..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!