Chương 42: Hạnh phúc đến mức tim như vỡ ra

Chỗ này ở ngoại ô, Hoàng Lượng Lượng đầu tư vào dự án bất động sản này quả là có con mắt tinh tường, vì từ đây lái về thành phố cũng mất một đoạn dài.

Họ đứng trước cổng khu dân cư một lúc mà chẳng thấy chiếc taxi nào đi qua.

Xung quanh vắng lặng chẳng có hơi người.

Ở phía xa xa có chỗ còn chưa được quy hoạch, nhà kiểu cũ xây bằng gạch đỏ, tường phủ đầy những dây trường xuân xanh um tươi tốt.

Không còn nhớ ai là người đề xuất trước, nhưng cũng chẳng còn ai chịu đứng lại chờ xe nữa, hai người cứ men theo bước tường vừa đi vừa nói chuyện, chậm rãi không chút vội vàng nào.

Đầu tiên là hỏi chuyện hai đứa nhỏ, rằng ở nhà có ổn không.

Trì Dã nói:

"Yên tâm, chúng ở chỗ bác sĩ Tiểu Vương vài hôm, gần nhà lắm, cũng quen rồi."

Đi một đoạn, họ gặp một xe bán bánh chiên đường, chiếc bánh nóng hổi được bọc trong túi nhựa, bên ngoài còn lót thêm hai lớp giấy ăn. Đồng Hoài Thanh cẩn thận cắn một miếng.

Không cắn được nhân.

Trì Dã khẽ kéo tay lại:

"Nhân đường chậm nguội lắm, lát nữa ăn nhé."

Nhưng Đồng Hoài Thanh không nghe lại cố gắng cắn tiếp, lần này thì cắn được nhân thật. Lớp vỏ giòn tan, nhân ngòn ngọt lẫn chút vừng, hương thơm lan tỏa khắp cả miệng.

Nhưng nóng quá!

Đồng Hoài Thanh lấy tay quạt quạt miệng mình, còn tranh thủ hà hơi rồi cố nuốt xuống:

"Đúng là vừa chiên xong thật, ngon quá đi!"

Thích ngọt à?

Dạ!

"Mứt trái cây hay bánh đậu xanh thì sao?"

Thích hết.

Trì Dã cười dùng khăn lau miệng cho cậu:

"Về rồi anh làm cho em ăn."

Nói đến đây, hắn ngập ngừng, rồi hỏi:

"Hoài Thanh, em... muốn về cùng anh không?"

Phía trước đang sửa đường, từ xa xa đã nhìn thấy biển chỉ dẫn màu đỏ nổi bật chừa lối nhỏ cho người đi bộ qua. Công nhân đội mũ bảo hộ đang đẩy xe chở đất đổ 'ào' xuống mặt đường đấy cát sỏi.

Đồng Hoài Thanh gật đầu không chút do dự: Muốn.

Lại thêm một xe đất được đổ xuống làm bụi cát tung bay.

Giữa khung cảnh mờ mịt đó, họ yên lặng trao nhau lời hứa, không tín vật cũng không lời hẹn thề, chỉ có những chiếc lá phong đỏ rơi rụng trong gió thu bên những hàng cây ngô đồng cao vút.

Trì Dã ngồi xổm phía trước:

"Lên đi, anh cõng em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!