Những nụ hôn trước chỉ như thoáng chạm nhẹ lên bờ môi.
Nhưng lần này, nụ hôn sâu hơn rất nhiều.
Trì Dã một tay giữ lấy gáy Đồng Hoài Thanh, tay kia đặt lên xương bả vai của cậu. Lớp áo bị bàn tay hắn vò nhăn, sức lực dường như đã tăng thêm chút ít. Rất nhanh thôi, Đồng Hoài Thanh đã thở hổn hển, đẩy hắn ra, hai tay ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng nóng rực của mình.
Không rõ ai là người rung động trước.
Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc cậu khẽ cắn đầu lưỡi hắn.
Ngọn lửa do chính tay mình châm lên, giờ bùng cháy, rồi lại không chịu nổi. Cậu run rẩy tựa vào người hắn, đôi vai nhỏ run lên không ngừng.
Trì Dã cũng chẳng khá hơn, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy, ghé sát tai, nhỏ giọng dỗ dành.
"Không sao đâu, ngoan, không sao hết."
Một lúc sau, Đồng Hoài Thanh mới từ những khẽ ngón tay lộ ra đôi mắt đang ửng đỏ.
Ngượng ngùng, nhưng trước tiên cứ phải lườm Trì Dã một cái đã.
Làm sao vừa mới bắt đầu mà đã cuốn lấy nhau như thế rồi? Triền miên quấn quýt đến vậy làm cậu phải cất giọng trách móc:
"Anh cũng rành quá nhỉ?"
Trì Dã không biết phải để tay ở đâu, lắp bắp: Anh không có.
Không có gì cơ?
Người nào mà vừa bắt đầu hôn đã làm đối phương tê dại cả bờ môi, đến mức môi dưới còn hơi sưng lên thế này?
Đồng Hoài Thanh chớp mắt nhanh như một cái lướt qua, rời khỏi đùi hắn. Cậu cúi xuống nhặt chiếc chăn dưới đất, chẳng thèm phủi bụi, trực tiếp khoác lên người sau đó quay lại ngồi trên chiếc xích đu.
Cúi gằm đầu, giọng nói khẽ khàng:
"Nghỉ thêm chút rồi về ngủ thôi."
Trì Dã nhìn khoảng trống trước ngực mình, vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ: Được.
Hôn thì cũng hôn rồi, giờ lại thành một cái đầu gỗ.
Mãi cho đến khi Đồng Hoài Thanh hắt hơi một cái, cả hai mới nhận ra, đang giữa đêm khuya mà ngồi trên sân thượng cho gió lạnh thổi vào người thì được tích sự gì chứ?
Ngốc thật.
Khi vào phòng, mắt đã hoàn toàn quen với bóng tối. Ánh trăng qua cửa sổ lớn đổ dài trên sàn. Trì Dã khẽ hắng giọng:
"Tối nay... ngủ ở đây luôn à?"
Đồng Hoài Thanh không trả lời.
Căn nhà rất rộng, nhưng chỉ có mỗi phòng ngủ chính. Các phòng khác đều được sửa thành phòng đàn hoặc thư phòng. Nói ngắn gọn, khi thiết kế, Đồng Hoài Thanh hoàn toàn không nghĩ đến việc có người ở lại qua đêm. Dẫu sao cậu cũng chẳng quen cho ai lưu trú, càng không có cơ hội như vậy.
Trì Dã lên tiếng:
"Hay anh ngủ sofa nhé?"
"Hoặc nằm dưới đất cũng được," hắn chợt nhớ tới món đồ chơi hình thỏ nhỏ chẳng mang theo, chắc đối phương sẽ khó ngủ:
"Em có thể nắm tay anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!