Chương 4: Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ

Bị gió thổi, cảm lạnh mất rồi.

Thường người già hay có mấy cách riêng để đối phó với bệnh tật, ai mà chẳng có lúc đau đầu nhức óc, uống thuốc là có ba phần độc. Nếu có thể không đi khám thì ráng cố không cần phải đi, sốt cứ uống nước đắp mền cho ra mồ hôi, cảm lạnh thì nấu nước hành trắng với củ cải.

Nếu là cảm lạnh do gió, tức là nhiễm lạnh thì dán miếng gừng ở lòng bàn tay với bàn chân giữ ấm để đẩy nó ra ngoài.

Lúc Đồng Hoài Thanh mới đến bị sốt cao, hành Trì Dã không dám chậm trễ. Bây giờ đã gần như khỏi hẳn rồi nên ba cái bệnh vặt này không cần phải uống thuốc nữa.

Một cái hắt hơi nữa vang lên, đầu mũi của cậu ửng đỏ.

Đúng lúc chuẩn bị đi ngủ Trì Dã đặt đèn pin xuống rồi bước vào trong nhà. Chiếc đồng hồ treo ở phòng khách nhỏ chỉ mười giờ. Bên trái là nhà bếp còn bên phải là hai phòng ngủ đối diện nhau.

Khi đón Đồng Hoài Thanh về Trì Dã để bên phòng đối diện mình.

Dù sao cũng vài ngày mà thôi.

Trì Dã lấy một củ gừng già thái lát mỏng rồi tìm trong hộp thuốc miếng gạc. Đồng Hoài Thanh dụi dụi mắt ngước đầu lên tò mò nhìn Trì Dã bước về phía mình.

"Cậu dán cái này vào lòng bàn chân, sáng mai gỡ ra. Biết quấn băng không?"

Đồng Hoài Thanh nhìn chằm chằm miếng gừng, mặt cắt tươi, tỏa ra mùi cay nồng.

Cậu nhíu mày.

Không thích cái mùi này.

Nơi đó có huyệt vị, Trì Dã giải thích:

"giúp trừ hàn, loại bỏ khí ẩm."

Tất nhiên là Đồng Hoài Thanh biết.

Cậu có cả một đội ngũ chăm sóc riêng chuyên giúp cậu thư giãn cơ bắp xoa bóp khi cần.

Thuốc và vitamin đều là loại nhập khẩu đắt tiền nhất.

Nhưng cậu vẫn cứ dễ ốm như thường.

Đồng Hoài Thanh được phục vụ quen rồi nên nào có muốn tự cầm lấy miếng gừng đó, thế là lười biếng nhích chân một chút, các ngón chân trắng nõn mượt mà, chỗ nào của cậu cũng xinh cũng đẹp, ngay cả cổ chân cũng thon gọn thanh thoát.

Ý tứ rất rõ ràng.

Anh làm cho tôi đi.

Trì Dã không muốn chiều cái thói đó nhưng ánh mắt hắn lướt qua dấu bàn tay đỏ trên đùi của Đồng Hoài Thanh, cuối cùng cũng nhịn, cúi người nắm lấy chân cậu đặt lên đầu gối mình.

Thôi được rồi, chắc vẫn còn non.

Chướng một chút cũng bình thường.

Nếu không sao lại bỏ nhà đi, đêm hôm khuya khoắt rồi còn chạy ra bờ sông.

Lát gừng còn hơi ẩm, cắt rất mỏng được đặt lên cung lòng bàn chân. Chân của Đồng Hoài Thanh không lớn, một tay Trì Dã có thể nắm gọn, gót chân phơn phớt hồng, mềm mại tựa như cánh hoa sen trắng nằm gọn trong lòng bàn tay nhẹ bẫng.

Đây là đôi chân chưa từng chạm đến bùn đất.

Chưa từng bị cắt bởi rơm rạ, chưa từng bị ống xả xe đốt phỏng, cũng chưa từng lún vào bùn khi mò củ sen. Trì Dã thậm chí nghi ngờ đôi chân này có thể đi xa đến đâu, nhìn như thể vừa hạ xuống nhân gian, mang theo một vẻ tinh khiết tự nhiên ung dung thoải mái, không bận tâm ánh mắt người khác.

Hắn quấn băng gạc hai vòng, đang thắt nút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!