Chương 39: Anh muốn theo đuổi em ạ

Bước đầu tiên để trở thành một người đàn ông hạnh phúc là, thích gì thì ăn đó, thích gì thì uống đó, và thích gì thì cứ mua mua mua.

Chai nước ngọt vị cam vừa lấy từ tủ lạnh ra, trên vỏ chai thủy tinh lấm tấm giọt nước mát lạnh. Ống hút nhựa nhỏ cong cong, cho trên môi hút từng chút cũng cảm thấy mát rượi sảng khoái.

Đồng Hoài Thanh đã ăn xiên nướng, bánh gạo xào, mực nướng trên chảo gang. Cuối cùng cậu cầm cốc trà sữa trân châu trong tay, mặt đờ đẫn lững thững đi theo sau Trì Dã.

Mỗi món ăn vặt đều có khẩu phần vượt xa dự đoán.

Chỉ cần cậu nhìn hơi lâu một chút là Trì Dã sẽ lập tức nói: Mua!

Dù chủ quán có đang đứng nói chuyện với ai, chỉ cần thấy Trì Dã sẽ lập tức chạy tới xắn tay áo đon đả nhiệt tình:

"Đại ca chờ chút nhé, có ngay đây!"

Ra ngoài với hắn, thật sự khiến người ta thêm can đảm.

Chỉ có một nhược điểm duy nhất đó là, dù chỉ vô tình liếc mắt, Trì Dã cũng liền vung tay quyết định: Mua.

Không ăn nổi nữa, thật sự ăn không nổi nữa rồi.

Cậu cũng không cãi lại được.

Bởi vì lời giải thích của Trì Dã cực kỳ hợp lý:

"Không sao, cứ mua đi, ăn không hết thì để tôi."

hế là, Đồng Hoài Thanh lại ăn trứng cuộn, cắn một miếng gà rán phủ tuyết, thử hai hạt hạt dẻ rang đường. Cuối cùng không chịu nổi nữa cậu mới dứt khoát không nhìn thêm bất cứ món ăn vặt nào nữa, thay vào đó là cậu nhìn chằm chằm vào Trì Dã.

Lúc này, Trì Dã vừa ăn nốt thứ còn lại, vừa bóc hạt dẻ, cảm nhận ánh mắt có phần oán trách kia liền nghĩ cậu đang nhìn gì đó phía sau mình.

Hắn ngoảnh đầu lại rồi bật cười:

"Em muốn đi chỗ này à?"

Đi nào, mua thôi.

Đồng Hoài Thanh lùi lại cảnh giác:

"Gì mà cứ mua bừa thế?"

"Chỗ này mua thoải mái được mà." Trì Dã nhẹ nhàng vòng tay qua lưng cậu, dẫn ra lề đường, chỉ vào tấm biển hiệu bên trên: Em từng đi chưa?

Trên tấm biển là mấy chữ to đơn giản:

Cửa hàng đồng giá 2 tệ.

Lần này đến lượt Đồng Hoài Thanh bị sốc.

Thật sự là cậu không ngờ trên đời lại có nơi bán tất cả mọi thứ đồng giá như vậy. Từ những con thú nhồi bông với đường may thô, móc chìa khóa gắn sao, đến son môi, gương nhỏ, dao tỉa lông mày, thậm chí cả ghế nhựa. Tất cả đều chỉ 2 tệ!

Đồng Hoài Thanh như chuột sa chĩnh gạo.

Thứ gì cũng thấy lạ, cũng muốn mua, cảm thấy thú vị vô cùng.

Cậu vốn thích mọi thứ phải gọn gàng ngăn nắp, hồi trước cứ mỗi lần rảnh rỗi cậu sẽ lại đi dạo quanh khu rau củ trong siêu thị. Dù không mua gì nhưng tâm trạng cũng sẽ khá hơn đáng kể, cứ như thể, dù bản thân khổ sở thế nào đi chăng nữa thì trên đời này vẫn ngập tràn những thứ nhỏ bé đáng yêu.

Những thứ đó, đúng mùa, đúng thời gian, vẫn nở hoa, kết quả tròn trịa, rực rỡ, chờ ngày thu hoạch.

Như vậy thôi, cũng đủ để khiến người ta có thêm hy vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!