Táo được cắt thành từng miếng nhỏ nhỏ xinh xinh, bỏ hạt ra ngoài, sau đó dùng con dao cắt khéo vào từng khe nhỏ ở phần trên tạo thành đôi tai của một chú thỏ be bé.
Đèn bàn trên tủ đầu giường bật sáng, Đồng Hoài Thanh ngồi dựa, vẫn mặc nguyên quần áo, vừa ngồi vừa chọn táo để ăn.
Giòn tan, ngọt lịm.
Cậu ăn hai miếng rồi bật cười, đôi mắt cong cong nhìn lên:
"Sao anh tìm được đến đây vậy?"
Cứ như thể Trì Dã luôn dễ dàng tìm được cậu vậy, dù cho bên dòng sông nước lũ hay trong bệnh viện xa lạ, hắn đều có thể xuất hiện một cách đột ngột như thế, chắn ngay trước mặt cậu trông chẳng khác nào một bức từng kiên cố cả.
Ngoài trời gió thổi vù vù, nhưng bên trong thì yên ả. Cả hơi lạnh trên người Trì Dã cũng tan biến, hắn vừa rửa tay xong quay về phòng, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Đồng Hoài Thanh lại cười, hỏi lần nữa:
"Thật đấy, sao anh tìm được đến đây vậy?"
Trì Dã nghiêm túc đáp:
"Dựa theo những mẩu bánh mì rơi trên đường, chẳng mấy chốc mà tìm được thôi."
Đồng Hoài Thanh không hiểu: Gì cơ?
Trong Hansel và Gretel, Hansel đã rải đá cuội và bánh mì để tìm đường về nhà. Trì Dã tiếp lời:
"Nhưng sau đó mấy mẩu bánh mì bị chim trời ăn hết. Thế nên anh hỏi lũ chim, 'Đồng Đồng đi đâu mất rồi?'"
Trời đã về đêm, không gian thoáng chút tĩnh lặng.
Trì Dã chợt đưa tay che mặt:
"... Có phải ngốc quá không? Không buồn cười chút nào à?"
Đồng Hoài Thanh bật cười: Haha.
Lại càng tĩnh lặng hơn.
Trì Dã bỗng cảm thấy ngại nên chẳng dám nhìn cậu thêm nữa, thấy bản thân thật mất mặt làm sao.
Như thể mình là kẻ khéo miệng ba hoa vậy.
Thật ra, câu chuyện này đã được Trì Dã nghĩ ngợi suốt hai ngày trời.
Sợ lúc gặp Đồng Hoài Thanh rồi thì cậu sẽ không vui, sợ không biết phải giải thích hành trình vất vả gian nan của mình làm sao cho hợp lý, sợ tâm tự bị phát giác, thế nên hắn bèn dùng những lời nói ngây ngô này để chọc cười cậu.
Kết quả là, Đồng Hoài Thanh không cười nữa.
Anh, qua một lúc, Đồng Hoài Thanh lại lên tiếng:
"Cái anh vừa kể, là truyện cổ tích à?"
Ừ.
Trì Dã xoa mặt:
"Em đừng để ý nhé, tôi chỉ nói bừa thôi."
Đồng Hoài Thanh nằm lại xuống giường, nghiêng mặt úp vào gối, chỉ để lộ chút xíu đôi mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!