Chương 37: Tôi muốn táo cắt hình thỏ

Trong khoang xe hơi màu đen, Triệu Thủ Dung dựa tay lên cửa sổ, giữa ngón tay là điếu thuốc gần cháy hết.

Tài xế mặt không cảm xúc, hai tay nắm vô lăng.

Vệ sĩ ngồi ghế phụ liếc nhìn đồng hồ rồi quay đầu lại:

"Giám đốc Triệu, còn mười phút nữa."

Đầu thuốc rơi xuống đất, xẹt qua thân xe, lóe lên ánh sáng đỏ rồi nhanh chóng tắt ngấm.

Triệu Thủ Dung cười nhạt: Thú vị thật.

Tiếng chuông vang lên, nhìn màn hình hiện lên cái tên Dương Thụ, ông tiện tay đặt điện thoại sang một bên: Tiếp tục chờ.

Ông châm một điếu thuốc mới, rít mạnh một hơi với vẻ khó chịu:

"Lưu luyến đến thế cơ à?"

"À đúng rồi, giám đốc." Vệ sĩ xoa xoa miếng băng trên đầu, như có chút ngượng ngùng:

"Sáng nay quên báo với ngài, dưới sàn có vết xước. Họ chắc đã đẩy ghế sofa lại gần giường rồi kê sát vào nhau."

Triệu Thủ Dung đeo kính gọng vàng, ánh mắt trở nên khó đoán: Rồi sao?

"Tự dưng tôi lại nhớ hồi mình còn học đại học." Vệ sĩ cười hì hì:

"Hồi ấy bọn tôi đi thuê phòng cũng hay ghép hai cái giường lại với nhau."

Hắn cứ thế huyên thuyên, không để ý người ngồi sau đã ngừng hút thuốc, tàn thuốc dài như sắp rơi xuống.

"Hồi ấy nghịch ngợm lắm, thức trắng cả đêm...ơ?" Vệ sĩ quay sang nhìn tài xế với vẻ khó hiểu: Sao anh véo tôi?

Tài xế mặt lạnh tanh: Đừng nói nữa.

Chẳng ai muốn nghe người khác bóng gió rằng con trai mình có quan hệ mờ ám với một gã đàn ông khác cả.

Nhưng vẻ mặt của vệ sĩ lại cực kỳ ngây thơ:

"Sao thế? Chơi bài thì phải ghép giường lại thôi, không thì chật lắm."

Tàn thuốc rơi xuống ghế da, khóe mắt Triệu Thủ Dung giật nhẹ một cái, ông nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Đồng Hoài Thanh đang đứng đó.

Cậu cắt tóc ngắn hơn, đeo một chiếc ba lô nhỏ, khuôn mặt bình thản: Mở cửa đi.

Đúng lúc này, kim giây quay trọn một vòng, kim giờ dừng đúng ở số sáu.

Triệu Thủ Dung nhìn về phía sau lưng Đồng Hoài Thanh: Cậu kia đâu?

Ai?

Đồng Hoài Thanh hỏi lại, rồi bước lên xe, đặt ba lô lên đùi, cau mày: Mùi khó chịu quá.

Xe bắt đầu lăn bánh. Triệu Thủ Dung vứt điếu thuốc ra ngoài, bật hệ thống thông gió:

"Tối nay ra sân bay, con cứ nghỉ ngơi đi."

Đồng Hoài Thanh quay mặt ra cửa sổ, im lặng không nói gì.

Ngoài kia, những cụm mây đỏ rực như ngọn lửa, nhuộm hồng cả bầu trời và cánh đồng, thậm chí còn ánh lên màu sắc kỳ lạ trên bức tường gạch đầy dây kim ngân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!